Chương 37

2.5K 248 30
                                    

Chương 37:

Hành lang u ám với những ngọn đèn le lói trên tường, các bức tranh mọi ngày đông đúc nói chuyện rôm rả hôm nay không một bóng người. Cả hành lang vắng vẻ chỉ vang lên tiếng bước chân chậm chậm.

Filch trên tay cầm ngọn đèn, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Hôm nay Hogwarts phá lệ yên lặng, hồn ma đều đi dự tiệc, học sinh đều ngoan ngoãn nằm trên giường.

Đây là một đêm yên bình hiếm có.

Meoooo!

Một tiếng mèo kêu thê lương phá vỡ sự yên bình, Filch nhận ra, đây là tiếng kêu của Bà Norris. Ông hấp tấp chạy đến nơi phát ra tiếng kêu, "Bà Norris! Bà Norris! Mày ở đâu, Bà Norris!"

Tiếng mèo kêu còn tiếp diễn, điều này chứng tỏ nó vẫn ổn. Filch lo lắng vòng qua những hành lang gấp khúc, ông nghe được tiếng mèo kêu ngày càng lớn, nghĩa là ông đang đến gần.

Tiếng mèo kêu bén nhọn dồn dập như thể nó đang đánh nhau với một thứ gì đó, cùng với những tiếng kêu rên, có vẻ như nó đã bị thương. Khi Filch cách nơi phát ra tiếng kêu ngày càng gần, Bà Norris bỗng rít gào một tiếng rồi im bật.

"Bà Norris!!!" Tim Filch thắt lại, ông dùng tốc độ nhanh nhất có thể, thở hổn hển chạy tới.

---------------

"Ron, đó là cái gì?" Seamus Finigan bắt lấy cánh tay Ron, chỉ vào một cây đèn đang sáng lập lòe gần đó. Hôm nay họ được hồn ma Nick – suýt mất đầu mời đi dự tiệc, đang trên đường quay về tháp Gryffindor họ chợt nghe tiếng mèo gào thét.

Cả bọn nhận ra đó là tiếng của Bà Norris, họ lập tức sợ hãi chạy tránh đi chỗ khác. Thông thường Bà Norris kêu lên thì giám thị Filch sẽ xuất hiện. Tiếng mèo rên rỉ thê thảm làm họ nổi hết gai óc. Khi tiếng mèo chấm dứt, họ liền thở phào dừng lại nghỉ ngơi.

Seamus Finigan vừa thở dốc vừa xem xét xung quanh, lúc này ngọn đèn treo tường hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Ron tò mò nhìn lên cây đèn gần đó, nhưng vì khá tối, cộng thêm cây đèn ở trên cao nên cậu không thấy rõ, nhưng cậu nhận ra trên cây đèn có thứ gì đó. "Đi, tới đó coi thử."

Nevillie run lên, cậu có cảm giác không tốt, nhưng lời nói của cậu đối với hai người này không có một chút trọng lượng nào. Cậu hít sâu, cố lấy hết dũng khí, cùng hai người họ đi đến chỗ cây đèn kia.

Khi thấy rõ cảnh tưởng quanh đó, cả ba người liền lạnh run.

Máu ở khắp nơi, Bà Norris bị đặt trên giá treo đèn, trên người nó đầy những vết thương ghê người. Vết thương rất sâu, có thể thấy cả xương, bụng nó bị thủng một lổ lớn, một đoạn ruột đang treo lủng lẳn như sắp rơi xuống.

Bốn chân xoắn nó lại một cách kỳ dị, đầu trẹo sang một bên, máu từ vết thương của nó chảy xuống. Bà Norris nhắm chặt mắt nằm yên ở đó, không biết sống chết, nhưng có lẽ nó không sống lâu được.

Ron run lên, cậu há miệng tính kêu hai người Nevillie mau chạy, nhưng không kịp. Filch vừa lúc chạy đến, ông trợn mắt nhìn giá treo đèn, gương mặt già nua vặn vẹo run rẩy chỉ tay vào ba người Ron hét lên, "Tụi bây! Tụi bây giết nó!! Tụi bây giết Bà Norris của tao!!!"

(HP Đồng nhân) Nhà khoa học điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ