Chương 27

3K 279 61
                                    

Chương 27: Chủ nhân của Dobby

Dobby vẻ mặt lo lắng nhìn máy năng lượng, chính xác hơn là nhìn quyển nhật ký. Nó như đã hạ quyết tâm rất lớn, anh dũng nói, "Ngài Harry Potter yên tâm, Dobby sẽ bảo vệ ngài." Nói rồi vươn tay muốn chạm vào máy.

Harry nhướng mày, "Khoan đã Dobby."

Cậu đi đến vươn tay xoa nhẹ lỗ tai nó, cười dịu dàng, "Dobby không cần lo, đây là một món bảo khí luyện kim hiệu trưởng Dumbledore đưa cho tôi. Nó sẽ từ từ phá hủy quyển sổ nhỏ kia, yên tâm đi."

Dobby được Harry nhẹ nhàng vuốt ve, đỏ mặt ngượng ngùng nắm tai mình, "Bảo khí của Dumbledore? Là Dumbledore vĩ đại đưa cho ngài? Như vậy Harry Potter sẽ không bị thương?" Nó chừng chờ nhìn cái máy.

"Ừ, sẽ không bị thương, bảo khí của hiệu trưởng tất nhiên là đồ xịn. Dobby lo lắng cho tôi như vậy, tôi rất vui." Harry hạ giọng, đôi mắt xanh ngọc chân thành trong suốt nhìn Dobby.

Dobby nghe giọng nói dịu dàng của Harry, cảm thấy thật vui, nó thấy tim nó đập thật nhanh, đầu óc có chút mơ hồ nhưng không khó chịu mà lại rất thoải mái, "Harry, Harry Potter đối với Dobby thật tốt."

Cảm giác như nó có thể làm mọi thứ vì cậu.

"Dobby à, thật ra tôi rất tò mò, tại sao cậu lại giúp tôi? Cậu không sợ bị chủ nhân phạt sao?" Giọng nói của Harry hạ xuống rất thấp, giống như cậu đang thì thầm bên tai.

"Chủ nhân, chủ nhân sẽ không phạt Dobby. Chủ nhân muốn Dobby đi theo trông chừng Harry Potter vĩ đại, không để ngài bị kẻ xấu bắt đi." Nó ngượng ngùng đáp. Rồi lại có chút mơ hồ, hình như nó không nên nói chuyện này ra.

Hửm? Chủ nhân của nó không phải chú Lucius sao? Nhưng nghe nó nói vậy, chủ nhân của nó hình như là người khác. Trông chừng cậu? Một cái tên lóe lên trong đầu Harry.

"Chủ nhân của cậu không phải gia chủ Malfoy sao?" Harry dịu dàng hỏi. Mặc dù đã biết đáp án, nhưng vẫn thử hỏi một chút.

"Không, Dobby. A! Dobby không biết gì hết! Dobby không biết gì hết!" Nó đột nhiên la lên, chạy đi đập đầu vào tường.

Harry cười dịu dàng nhìn nó, "Được rồi Dobby, đừng như vậy tôi sẽ đau lòng. Đến đây ngủ một giấc đi."

Dobby đang đập đầu bỗng dưng ngừng lại, nó ngượng ngùng vuốt lỗ tai nằm lên thảm ngủ mất.

Nụ cười trên mặt cậu biến mất, bị chặn giữa đường. Harry quay sang hỏi Voldemort đứng bên ngoài xem nãy giờ, "Anh thấy sao?" Nó có lẽ đã bị người khác hạ chú.

"Ta nghĩ đến lão ong mật, chắc chắn là ông ta." Nói rồi nhìn sang Harry, "Sao ta không biết em còn có khả năng này, việc em vừa làm lúc nãy rất giống bùa Imperio."

Harry nhún vai, "Cái này gọi là thuật thôi miên, thường được dùng để điều trị tâm lý ở giới Muggle." Lúc trước Lisa từng đi điều trị một khoản thời gian, cậu đã lén học một chút.

"Dùng rất tốt." Voldemort nhận xét, có thể không chút dấu vết điều khiển người khác, mấy tên Thần Sáng kia có lẽ cũng sẽ không nhận ra. Quả thật dùng rất tốt.

(HP Đồng nhân) Nhà khoa học điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ