12.AI CŨNG BIẾT

2.6K 65 2
                                    

Lời kể của Beam.

Sau hàng tiếng tra tấn phải nghe theo lời giảng bài của Giáo sư, ghi bài, rồi thảo luận với vài người bạn sắp-trở-thành-bác-sĩ của tôi, tiết học cuối cùng cũng chịu kết thúc. Thầy đã cho chúng tôi tan học sớm hơn tôi sự kiến. Tôi biết chúng tôi không nên vội mừng vì chuyện này đâu, vì kết thúc càng sớm có nghĩa là sẽ thi càng sớm.

Nhưng ai thèm quan tâm tới vấn đề này chứ??

Bây giờ tôi chỉ muốn nhanh tới sảnh luyện tập nơi các Trăng và Sao đang chuẩn bị cho kì thi. Tôi mong chờ được gặp em Wayo!!

Vì thằng Pha chưa hề biết gì về chuyện đàn em nó yêu thương đang theo học tại đây, Kit và tôi nhanh chóng chạy tới sảnh tập luyện mà không thèm chờ thằng Pha làm gì cả. Giảng viên đã yêu cầu nó ở lại bàn luận một vài thứ. Nên tôi đã mặc kệ nó ở đó luôn. Hahaha!!!

Khi tôi vừa tới nơi luyện tập của các em ấy, đôi mắt tôi liền quét nhìn khắp tất cả các Nam khôi đang bận luyện tập. Haizz, có vẻ nghe hơi sai sai khi nói tôi đi tìm kiếm các Nam khôi thay vì các em Hoa khôi xinh đẹp. Tuy nhiên, tôi đang thực sự muốn gặp Nam khôi khoa Khoa học đó. Đây là lần đầu tiên tôi đi tìm kiếm các em Nam khôi đó. Em Wayo nên cảm thấy vinh hạnh đi.

"Em ấy kia kìa, bên cạnh cái thằng cao cao đi giày màu xám đó" Kit nói với tôi.

Tôi nhìn vào người mà thằng bạn tôi chỉ, cằm tôi muốn rớt xuống đất luôn. Em Wayo thật sự nhìn khác trước lắm đó!! Chiếc kính viền đen to quá khổ trên khuôn mặt biến mất luôn rồi, mấy cái vòng xanh trên cổ hồi đó được bỏ ra rồi, và cả đống mụn chi chít mọc trên trán nữa. Khuôn mặt vẫn trắng hồng như thế nhưng mà mịn màng hơn thấy rõ luôn. Em ấy nhìn còn đáng yêu hơn cả các Sao đang đứng ở đây nữa ấy chứ.

Nếu như không biết thằng Pha còn thích em ấy, tôi sẽ tới tán tỉnh luôn đó!! Heheh!!

Cũng không ngạc nhiên gì nếu thằng Pha không nhận ra em ấy. Em ấy chẳng còn là em Wayo hay bối rối ngượng ngùng trước kia nữa rồi. Tôi không còn chẳng dám tin vào những gì mắt tôi đang thấy nữa đâu.

Kit và tôi quyết định ngồi đợi tại mấy cái ghế đặt bên ngoài khu luyện tập nơi các Trăng năm hai, những người không có lớp học ngày hôm nay tới. Tôi bí mật kiểm tra xem Nam khôi khoa Kỹ thuật có mặt tại đây hay không. May mắn thay, nó có vẻ như vẫn còn có lớp. Tôi thở dài khuây khỏa.

Thật lòng mà nói đó, sau những gì tôi đã làm, tôi không biết nên làm cách nào để đối mặt hay cư xử với nó cho đúng nữa. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi chuyện đó xảy ra và nó thì nói là nó ổn với điều đó. Tuy nhiên, lương tâm tôi cứ luôn nói với tôi rằng tôi là một con người tồi tệ vì đã làm trò như vậy đối với nó. Tôi muốn làm gì đó cho nó để chuộc lại những lỗi lầm tôi đã gây ra, nhưng tôi lại chẳng có chút ý tưởng nào về việc tôi nên làm gì cả.

Tao có nên mua quà tặng nó không?? Nhưng loại người như nó thì phù hợp với loại quà nào đây?? Hay là đãi nó bữa trưa?? Việc này sẽ gây lúng túng quá mức luôn... Hay là tao để nó làm bất cứ thứ gì nó muốn làm với tao... M* nó!!! Việc này còn làm bọn tao khó xử hơn nữa. Vậy tao nên làm gì bây giờ đây?! Tao không thể nhắn tin tiếp cho nó được nữa.

[Hoàn] [ForthBeam] NAM KHÔI KHOA KỸ THUẬT & TÊN BÁC SĨ MAN RỢ (Transfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ