Chương 43: Tái Ông mất ngựa

756 79 6
                                    

Trường Lưu tam điện mười hai phong, trừ hai vị phong chủ đang đi công tác cùng Bạch Chỉ trở về Tây Bắc Tề Vân phủ ra, những người khác cơ bản đều đến.

Long Kiểu Nguyệt phủi làn váy, ngồi vào chỗ mà vừa nhìn liền biết cố ý chừa lại cho nàng, bên trái là Trầm Vọng Sơn ngồi trên kim toà, bên phải là Phong chủ của Dược Linh Phong, Bùi Ẩn Chân.

Long Kiểu Nguyệt mặt căng cứng ngồi xuống, hơi vừa nhấc đầu liền nhìn thấy đại đệ tử đứng phía sau Từ Lãng Thanh ở đối diện, chính là Ngôn Khanh ngày đó châm chọc nàng tiểu thư thế gia xuất khẩu cuồng ngôn, sau đó lại bị nàng châm chọc.

Đợi nàng ngồi vào chỗ của mình, Từ Lãng Thanh liền hơi bất mãn nói: "Không biết Long Chưởng Môn suốt ngày vội vàng cái gì, gọi đệ tử ngươi đi thông tri ngươi tới Tam Tư Điện, đợi một khắc ngươi mới tới, thật làm cho chúng ta đợi hồi lâu."

Bùi Ẩn Chân bên cạnh tỏ vẻ đồng ý gật đầu, vài vị Phong Chủ khác cũng hùa theo tâm ý chúng nhân, mù quáng gật đầu.

Long Kiểu Nguyệt liếc xéo hắn một cái, âm thanh lạnh lùng đáp trả: "Có việc, không được à?"

Từ Lãng Thanh không mở miệng, chỉ hừ một tiếng. Trầm Vọng Sơn hoà khí cười: "Đều là người một nhà, chờ một chút thì có gì ngại?"

Long Kiểu Nguyệt cũng không nói nữa.

Trầm Vọng Sơn khụ một tiếng, xem ra là có chuyện quan trọng muốn nói. Yên tĩnh một lúc lâu, hơn mười đạo ánh mắt xoạt xoạt nhìn về phía hắn, chờ câu tiếp theo.

"Lần trước Trường Lưu chúng ta ứng theo yêu cầu của Long Đình, đến Tây Phong Đàm ở Vinh Sơn, hiệp trợ Long Đình phong ấn. Nhưng bởi vì Thu sư huynh thất trách phán nhầm, việc này làm tổn thất vài tên đệ tử Trường Lưu. Đây thật sự là sai lầm của Chưởng môn Trường Lưu chúng ta, nay Thu Thế Tôn đã ở Tư Quá Nhai hối lỗi, chuyện phân phó xử lý người nhà của các đệ tử đã chết, đã trấn an ổn thoả chưa?"

Từ Lãng Thanh chưởng quản tiền tài mạch máu tài chính của Trường Lưu lập tức đứng dậy, thưa: "Thế Tôn cứ yên tâm, gia quyến của các đệ tử đó, Hoán Kiếm Thai chúng ta đã sớm phân phối một số tiền lớn, để thể hiện bồi thường, biểu đạt xin lỗi của Trường Lưu, có thể bảo đảm người nhà họ áo cơm nửa đời không lo."

Trầm Vọng Sơn vừa lòng gật gật đầu, Từ Lãng Thanh kia chắp tay lại xốc vạt áo ngồi xuống.

Long Kiểu Nguyệt cảm thấy Trường Lưu làm ăn thật ra còn rất nhân đạo.

Trầm Vọng Sơn nhìn Long Kiểu Nguyệt, cân nhắc kêu: "Kiểu Nguyệt."

Long Kiểu Nguyệt không biết hắn lên tiếng gọi đích danh tên mình làm gì, chỉ đành đứng lên.

Trầm Vọng Sơn thân thiết nhìn nàng, hơi hơi hoà ái ôn hoà nói: "Nếu hai tên ma đầu kia đả thương ngươi, còn suýt nữa đoạt tánh mạng ngươi, kia trong số chư vị đang ngồi, chỉ có ngươi có tư cách quyết định quyền sanh quyền sát hai tên ma đầu kia nhất. Ngươi cảm thấy nên xử trí bọn hắn thế nào?"

Long Kiểu Nguyệt trong lòng kích động một trận, Trầm Vọng Sơn, ngươi thật sự là đại đại tốt!

Nàng hắng hắng cổ họng, lạnh mặt nói: "Mấy năm nay, phong ấn biên giới mà Trường Lưu tổ sư phí hết tâm huyết tạo ra đã lung lay sắp đổ, không ít ma tộc tự cao đạo pháp cao thâm, dám xông qua kết giới, đến nhân gian làm xằng làm bậy. Lần này nếu không phải Trầm Thế Tôn xuất thủ cứu giúp, bản Chưởng Môn sợ là có mười cái mạng cũng chết ở trong tay ba kẻ đó. Nay, hai tên ma đầu cũng rơi vào tay Trường Lưu, đương nhiên phải thay trời hành đạo, ném xuống Thiên Nhận Phong, để răn đe."

[BHTT - Edit Hoàn] Nữ nhị Đại Tác Chiến - Cổ Ngôn Cửu KhanhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ