Chương 1

2.4K 73 3
                                    


- Meo...meo...meo~~~ -

- Tiểu Mi, ngoan nào, để chị ngủ thêm chút nữa. –

- Meo~~ - con mèo trắng béo múp đưa chân vuốt vuốt mặt của nàng công chúa – Meo~~~ -

Đưa tay cưng nựng con mèo nhỏ béo ú của mình, cô chau mày ngồi dậy, dụi dụi cặp mắt nâu của mình. Nấm Hương hôm nay rất bận rộn, chị ấy sẽ không thể nào đánh thức và giúp cô làm vệ sinh.

- Tiểu Mi, hình như em mập hơn thì phải... - cô chọt chọt vào cái thân hình quá khổ - Phải giảm béo đấy Tiểu Mi, em nằm trên người chị làm chị tưởng chừng như bị một tản đá lớn đè lên vậy. –

- Meo~! Em không hề mập! Chị mới là người béo lên đấy Điềm Tâm! –

Điềm Tâm Công Chúa bật cười thật lớn, vuốt ve bộ lông trắng tinh của chú mèo nhỏ. Hôm nay là một ngày bận rộn, đặc biệt là đối với cô. Vì sao ư? Vì kể từ ngày hôm nay, cô đã là một thiếu nữ tròn 18 tuổi và phụ hoàng sẽ tổ chức một bữa yến tiệc thật lớn để ăn mừng. Cũng chính vào ngày hôm nay, cô sẽ được đoàn tụ với những người bạn thân yêu của mình: Hiền Hòa, Hoa Luân và Bạch Mễ Phạn.

Ôi, cô đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi, cô nhớ họ biết bao, những người bạn yêu dấu của mình. Từ ngày cả bốn người tốt nghiệp tại Thượng Thư Phòng, tất cả bọn họ đã tan rã, mỗi người một nơi. Hiền Hòa cùng Hoa Luân đi du học nước ngoài nhưng cũng chẳng cùng chung một nơi, Bạch Mễ Phạn thì theo Phong tướng quân ra tận biên cương để học hỏi. 

Còn Điềm Tâm Công Chúa? 

Từ ngày chia cắt, cô đã được Nhũ mẫu Ma La dạy dỗ để trở thành một nàng công chúa đúng nghĩa và đương nhiên, Điềm Tâm đã hoàn thành xuất sắc việc đó. 7 năm cũng đủ để thay đổi một con người nhưng trường hợp của công chúa thì khác, cô hòa nhập nhưng không hòa tan. 

Bản tính nghịch ngợm, ngây thơ và hồn nhiên của Điềm Tâm chỉ được thể hiện trước mặt những ai mà cô thật sự gần gũi và tin tưởng, như là Phụ Hoàng, Hoàng Thái Hậu, chị Nấm Hương, Nhũ mẫu,... Còn đối với những người khác thì cô sẽ khoát lên mình vỏ bọc của một nàng công chúa kiêu sa, đài cát. Một "vai diễn" mà cô không thể tin được rằng mình đó thể đóng suốt mấy năm trời.

- Công Chúa! –

- Nhũ mẫu, con dậy rồi! –

Nhũ mẫu Ma La nhìn cô, gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Bà kéo cô lại ngồi trước gương, cầm lượt chải mái tóc màu nâu mượt mà của cô rồi lại mỉm cười. Cô bé đang ngồi trước gương đây không còn là một đứa trẻ nghịch ngợm nữa, đó là một thiếu nữ, một nàng công chúa kiều diễm, trưởng thành và đầy trách nhiệm. Nhũ mẫu rất tự hào với Điềm Tâm Công Chúa, cũng như cách bà tự hào với Hoàng Thượng nhưng dường như có gì đó ở cô làm bà cảm thấy mãn nguyện hơn.

Điềm Tâm là một nữ nhi xinh đẹp, ngôi vị Công Chúa của cô càng làm cho những nam nhân xung quanh nhìn cô như một món "quà" mà Hoàng Thượng sẽ dành "tặng" cho những kẻ lập được đại công cho đất nước. Bà luôn lo sợ rằng sẽ có một ngày nào đó, Hoàng Thượng sẽ đối xử với con gái mình như một "món đồ" thật sự và Điềm Tâm sẽ không lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận mọi thứ do Phụ Hoàng mình sắp đặt. Tuy nhiên, Công Chúa lại làm những điều mà bà không tin được, và những điều này đã làm cho Nhũ mẫu Ma La tự tin rằng, Công Chúa của bà là một người có thể đương đầu mọi khó khăn, mọi định kiến mà xã hội đã áp đặt lên đôi vai của một người con gái như cô.

Điềm Tâm Công ChúaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ