-Chương 70: Lão Tứ (8).

7.3K 740 12
                                    

Editor+B: Bắc Chỉ.

Xuân qua hạ đến, thời tiết dần nóng lên, khắp nơi trong cung đều dùng tới băng.
Ban đêm tiểu hoàng đế tham lạnh đá chăn, người gác đêm lại không đủ cảnh giác, để nhóc phơi bụng ngủ cả đêm, hôm sau liền phát sốt. 

Thái y xem qua, dùng thuốc tạm thời giảm nhiệt, nhưng không bao lâu lại sốt đến thiêu cháy. Trẻ con sợ nhất là sốt lại, ban ngày còn tốt, dễ dàng phát hiện, đặc biệt là ban đêm, nếu người bên cạnh không chú ý, thân nhiệt càng lúc càng tăng, có khả năng sốt đến choáng váng.

Khương Nhuế không yên tâm lắm, sợ bé sốt cao, quyết định ở cạnh một đêm.

"Mẫu hậu, Thụy Nhi thật khó chịu." Trên trán tiểu hoàng đế đắp khăn vải ướt, khuôn mặt đỏ rực, vẻ mặt đau khổ đáng thương vô cùng.

Khương Nhuế nắm tay mum múp thịt của bé nắn nắn, "Rất nhanh sẽ thoải mái."

Cô ngưng ra một tia linh khí, thông qua cái nắm tay rót vào thân thể tiểu hoàng đế, không dám đưa quá nhiều, sợ thân thể trẻ con non nớt, không chịu nổi.

Mới vừa truyền vào xong, liền nghe tiểu hoàng đế ngạc nhiên nói: "Ấy, hình như thật thoải mái."
Khương Nhuế ở trên mặt bé véo một cái, "Xem con về sau còn dám đá chăn nữa không, nhân lúc thoải mái mau ngủ đi, ngủ dậy bệnh sẽ tiêu tán thôi."

Tiểu hoàng đế đôi mắt như sao nhìn cô: "Mẫu hậu có muốn ngủ cùng Thụy Nhi không?"

"Lớn như vậy, không thấy xấu hổ sao?" Khương Nhuế vui đùa, lại nói: "Ngủ đi, mẫu hậu ở đây với con."

Tiểu hoàng đế lúc này mới ngủ.

Khương Nhuế ngồi ở mép giường một lát mới đứng dậy ngồi cạnh bàn, chống trán dưỡng thần, không bao lâu, bên ngoài tẩm cung truyền tới một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp, giữa mày hơi hơi động, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Lục Hành Chu ra hiệu, để người đi theo ở bên ngoài, chậm rãi bước vào trong điện.

Tẩm điện vô cùng an tĩnh, chỉ có bấc đèn đang cháy phát ra tiếng lách tách rất nhỏ, tiểu hoàng đế ngủ ngáy khò khò, người bên cạnh bàn hình như cũng đã ngủ, ánh nến mờ nhạt chiếu sáng nửa bên mặt trắng nõn như ngọc, lông mi thật dài vẽ bóng cánh quạt, mặt mày an bình, thần thái nhã nhặn lịch sự.

Hô hấp Lục Hành Chu vô thức chậm lại, như sợ làm tỉnh cái gì, đứng tại chỗ hồi lâu, bỗng nhiên hoàn hồn, lại lui ra ngoài.

"Lấy cái áo choàng đến đây."

Thái giám rất nhanh đưa áo choàng lên, hắn trở lại nội điện, nín thở đắp áo choàng lên vai Khương Nhuế.

Lông mi Khương Nhuế run rẩy, chậm rãi mở mắt, trong mắt mang theo vài tia mông lung, tiêu cự rơi xuống trên người hắn sau mới dần dần thanh tỉnh, có chút kinh ngạc, phát hiện áo choàng trên người mình, lại gật đầu, "Đa tạ."

Lục Hành Chu thối lui một bước, mặt ngậm cười, "Là hạ thần quấy nhiễu nương nương sao?"

"Vốn dĩ ngủ cũng không sâu, không liên quan tới công công." Khương Nhuế lắc đầu.

[Hoàn - Edit] [Mau Xuyên] - Lão Đại Đều Yêu Ta - Khai Hoa Bất Kết Quả.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ