Chương 108: Lão đại thứ sáu: (7).

8.7K 786 56
                                    

Editor: Bắc Chỉ.

Cuối tuần chớp mắt trôi qua, nghỉ ngơi hai ngày, học sinh còn chưa chơi đã, giờ tự học thanh âm nói chuyện không ngừng.

Trường mười hai Phong Thành nói là mười hai, kỳ thật là trường học tư nhân, vì ngày trước khi xây trường, là trường cao trung thứ mười hai trong thành phố, vì thế người ta liền quen gọi là trường mười hai.

Hiện nay những trường tư nhân này quản lý theo hai cách, loại một là cực kỳ nghiêm khắc, hay được gọi là quản lý quân sự hóa, vô cùng coi trọng thành tích của học sinh, loại hai thì có bầu không khí học tập thoải mái, học sinh nhẹ nhàng tới trường, nhẹ nhàng về nhà.

Phong Thành mười hai trung hiển nhiên chính là loại sau, lúc trước Thư Tiểu Vân chọn trường học này, chính là vì áp lực học tập nhỏ, sẽ không tạo thành gánh nặng quá lớn tới thân thể Thư Mạn Mạn, mặc kệ thành tích của con gái như thế nào, yêu cầu của bà cũng không cao, chỉ cần khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.

Thư Mạn Mạn rất hiểu chuyện, không đè nặng việc học tập, tự mình cũng có đủ tự giác, thành tích trên lớp vẫn luôn bảo trì trong top 5, Khương Nhuế có nhiều kinh nghiện trong quá khứ, muốn duy trì thành tích này của cô ấy, còn khá là nhẹ nhàng.

Bàn trước bàn sau vẫn luôn xàm xí, còn bàn này của bọn họ, cô thì nghiêm túc đọc sách, Diêm Chiêu thì an tĩnh ngủ.

Nói đến cũng kỳ quái, nhìn Diêm Chiêu ở trong lớp, ngày nào cũng ngủ, nhưng hắn không đi muộn bao giờ, cũng không đi quá sớm, luôn đúng giờ trường học đánh chuông, ngoại trừ đi học không nghe giảng, thì hắn rất ra dáng học sinh tuân thủ kỷ luật, ít nhất hắn không nói chuyện trong giờ.

Hơn nữa cứ ngủ như thế, thành tích cũng không phải là hạng chót, vẫn luôn ở trong top giữa, hạng trung bình, trước khi Khương Nhuế ngồi ở chỗ này, thành tích của hắn còn cao hơn hai bàn phía sau đấy.

(Vậy nghĩa là từ khi chị ngồi vào chỗ đấy, thì hạng của chú thấp hơn hai bàn sau à? "Nghi vấn- ing"/ Đoạn này hơi loạn, ta cũng không biết mình edit đúng chưa nữa.)

Tiếng chuông hết tiết tự học vang lên, Khương Nhuế cất sách Anh văn đi, lôi vở và sách giáo khoa của môn đầu tiên ra.

Cùng lúc đó, Diêm Chiêu đúng giờ đánh chuông tỉnh lại, vì hắn nghiêng mặt ngủ, nửa bên mặt đè ở trên tay áo, nếp uốn ở trên cổ tay áo in lên mặt hắn thành vệt hồng, từ khóe mắt kéo dài đến khóe miệng, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Khương Nhuế trong lúc vô tình nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn cau mày, nhìn lên có chút hung, mang theo tính khí, nhưng khí thế như vậy, lại bị vệt hồng trên mặt xẹt qua một cái, nhịn không được muốn cười.

Đại khái nghe được tiếng cười của cô, Diêm Chiêu quay đầu nhìn.

Khóe mắt Khương Nhuế ý cười vẫn còn, tầm mắt lạc trên người hắn vẫn chưa thu hồi lại, vốn dĩ đang cười trộm liền bị người ta đúng lúc bắt được.

Diêm Chiêu nhíu mày, "Cười cái gì?"

Cả tuần ngồi cùng bàn, cuối tuần lại ngẫu nhiên gặp được một lần, dường như làm hai người có chút thân quen, vốn dĩ hắn cực ít khi chủ động nói chuyện với cô.

[Hoàn - Edit] [Mau Xuyên] - Lão Đại Đều Yêu Ta - Khai Hoa Bất Kết Quả.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ