Chương 13: Ngụy tổng, sao anh lại tới đây?

538 24 0
                                    

Edit: Yuu.

Giữa tháng 12, nhiệt độ chợt hạ, trước mấy ngày Đồng Kiều còn mặc áo khoác mỏng cùng Ngụy Tiếu Vũ tham gia tống nghệ, hai ngày này nhiệt độ không khí liền không ngừng hạ xuống.

Tất cả mọi người đều phải mặc áo khoác lông, bộ phim này đã qua được hơn một tháng, rất nhiều người đều đã tiến vào những cảnh cuối, Đồng Kiều chính là một trong số đó.

Nguyên bản cô còn nửa tháng nữa mới có thể quay xong, nhưng trong đó có hai đoạn diễn làm sao đạo diễn cũng thấy khó chịu, dứt khoát bỏ đi.

Hôm qua Đồng Kiều đóng cảnh bị người khác hãm hại, đẩy xuống ao.

Nếu như là giống mấy ngày trước trời trong gió nhẹ, ánh nắng không quá gay gắt, cô có nhảy xuống ao bao nhiêu lần cũng không vấn đề gì.

Vậy mà hôm qua chỉ có năm, sáu độ, cảnh đấy phải quay lại những bốn lần.

Ban đêm cô trở lại khách sạn liền vào tắm nước nóng, nửa đêm liền bị sốt cao.

Hôm nay là ngày quay cuối cùng của cô, Đồng Kiều cũng không tiện xin phép nghỉ, uống hai liều thuốc hạ sốt liền cắn răng tới tổ kịch.

Ngồi ở bên trong phòng hóa trang, hai gò má cô ửng hồng, đầu óc mê man.

Lúc này, bên tai cô có mấy người thì thầm nói chuyện.

Đồng Kiều có nghe xem bọn họ đang nói gì.

Không nghĩ tới những người đó lại đang nói tới chuyện Vương San San đột nhiên rời khỏi truyền hình Lâm Châu.

Nghe được tin tức này, Đồng Kiều rất kinh ngạc.

Đoạn thời gian trước cô ta không phải còn chủ trì tiết mục tống nghệ đó nữa sao?

Làm sao đột nhiên lại rời đi?

Đồng Kiều giọng khàn khàn, hỏi họ: "Mọi người nói Vương San San rời khỏi truyền hình Lâm Châu?"

Một người trong đó gật đầu: "Này nha, đã lên hot search rồi, vậy mà cô còn không biết sao?"

Đồng Kiều gật đầu ồ một tiếng, mở điện thoại ra.

Quả nhiên hot search thứ 3 có tiêu đề "Vương San San rời khỏi truyền hình Lâm Châu".

Nhấn vào liền thấy một hình ảnh.

Hình ảnh là  một tấm ảnh tự chụp, hai mắt Vương San San đỏ bừng, một bộ dạng cũng chẳng tốt đẹp gì.

Caption : Gặp lại, mười năm.

Vừa mới bắt đầu những người khác không có hiểu câu đó có ý tứ gì, thẳng đến khi truyền hình Lâm Châu tung ra tin tức xác nhận thì mọi người mới hiểu chuyện gì xảy ra.

Vương San San nói mười năm, là chỉ cô ta đã làm ở truyền hình Lâm Châu mười năm.

Bất quá, mọi người bắt đầu nghi hoặc, Vương San San ở tại truyền hình Lâm Châu đang rất tốt, làm sao đột nhiên lại rời đi?

Đài truyền hình Lâm Châu lên tiếng nói Vương San San rời đi vì lý do cá nhân, mà Vương San San cũng không có lên tiếng đáp lại.

Đám cư dân mạng lại được một phen suy đoán, có người nói truyền hình Lâm Châu muốn bồi dưỡng người mới.

Cũng có người nói Vương San San rời đi là chuyện sớm hay muộn, cô ta từ khi bạo hồng, cả người đều nhẹ nhàng.

Người chủ trì của đài truyền hình này chỉ cùng người nổi tiếng nói chuyện, đối với người mới, căn bản không để ý tới.

Ngay cả những nghệ nhân danh khí không cao tham gia tiết mục, chào hỏi Vương San San, cô ta cũng đều rất hờ hững.

Bình luận bên trong tràn đầy ác ý, Đồng Kiều đầu óc hỗn độn, nhìn mấy cái liền không có hứng thú xem tiếp.

Bất kể như thế nào, lúc quay show tống nghệ, Vương San San đối với mình cố ý chèn ép, Đồng Kiều cũng sẽ không thay cô ta nói câu nào.

Đem di động cất đi, cô tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Tòa nhà số 1006:

Xa hoa trong biệt thự, một người phụ nữ ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách cùng một mớ hỗn độn.

Đĩa, điện thoại, bình hoa, hồ cá đều nát tươm.

Trên sàn nhà tất cả đều là nước đọng, sáu con cá nhỏ vùng vẫy trên sàn nhà chờ chết.

Bảo mẫu trốn trong bếp thực không đành lòng, vụng trộm đem sáu con cá bỏ vô chậu nước nhỏ.

Trước mặt Vương San San bày biện mấy bình rượu.

Trong đó có mấy cái đã rỗng.

Cô không ngừng uống rượu, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói.

"Tên khốn nạn Lưu Kỳ, cũng dám chơi tôi, cứ chờ đấy."

"Tôi chắc chắn phải chơi chết cậu ta, chỉ là tên tiểu nhân nhỏ nhoi, còn dám ám toán tôi."

Vương San San cứ mắng, đem rượu trong ly thủy tinh uống sạch.

Phảng phất giống như xem cái ly chính là Lưu Kỳ, liền nèm thẳng vô trong tường.

"Lạch cạch"cái ly vỡ vụn.

Vương San San hô lớn: "Người đâu, chết ở đâu rồi, ra đây cho tôi!"

Ba người hầu trốn trong phòng bếp, ngươi đẩy ta nhường không dám đi ra ngoài, cưới cùng một cô gái nhỏ tuổi nhất bị đẩy ra ngoài.

"Vương tỷ, chị ·· chị có chuyện gì?"

Vương San San tức giận mắng: "Mấy người các ngươi đều là Vương bát đản, ăn của tôi uống của tôi, vậy mà lúc tôi cần an ủi nhất thì không thấy bóng dáng, mắt các người là mắt chó sao!"

Nói rồi quơ lấy cái gối ôm hướng cô gái kia đập tới.

"Lấy tôi cái ly! Tôi muốn uống rượu!"

Gối ôm mặc dù mềm, nhưng Vương San San ném rất mạnh, đánh vào trên mặt của cô gái vẫn rất đau, cô người hầu cắn môi, gạt nước mắt liền chạy vào phòng bếp.

Lấy một cái ly sạch sẽ đặt trước mặt Vương San San, còn cẩn thận rót rượu, đứng ở bên cạnh không dám rời đi.

Vương San San lúc này nổi giận không chỗ phát tiết, nhìn cái gì đều không vừa mắt, nhìn xem dáng vẻ khúm núm của người hầu, nhịn không được nhào vô đánh.

Chen chân liền đạp cho người hầu kia một cước: "Khóc cái gì khóc, con mẹ nó cô thì có gì ủy khuất? Tôi bị đài sa thải mà cô khóc cái gì, cút!"

Mà bây giờ Lưu Kỳ sợ Vương San San ghi thù cũng rất lo lắng.

Phòng làm việc của hắn vừa mở không đến một tháng, phải bận rộn quá nhiều chuyện.

Nguyên bản hắn làm bằng công thương kinh doanh, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, những cái ban ngành kia nói bản đang kí phòng làm việc của hắn không phù hợp, không thể làm giấy tờ.

Ngay tại lúc Lưu Kỳ muốn tìm người đi cửa sau.

Đột nhiên tới một nhóm kiểm tra, nói bọn hắn không có bằng buôn bán, yêu cầu phòng làm việc đóng cửa, đình chỉ kinh doanh.


Tin tức Vương San San rời truyền hình Lâm Châu không đến một ngày, Lưu Kỳ cùng nghệ nhân của hắn Quách Thiên cũng lên hot search.

Hai người tràn đầy kích tình □□ bộc phát theo nhiều cách.

Ngay sau đó Vương San San lại gọi điện thoại tới chất vấn hắn có phải hắn cố ý ám toán cô ta không .

Ba chuyện giống như là phía sau có người điều khiển, trùng hợp xảy ra.

Lưu Kỳ chỉ cảm thấy không đến một ngày, cả người hắn đều già nua đi rất nhiều.

Đồng Kiều biết chuyện của Lưu Kỳ cùng Quách Thiên khi cô đang nằm trong bệnh viện.

39°6, cả người Đồng Kiều đều có chút mơ hồ.

Truyền xong một bình nước, mới hạ sốt được chút.

Cô ngủ một giấc, tỉnh lại nhìn thấy phía trên nước còn đang truyền xuống, giường bệnh bên cạnh có một người đang ngồi.

Đồng Kiều tưởng rằng là trợ lý của mình: "Tiểu Dư , tôi muốn uống nước."

Bởi vì sốt cao, cuống họng không thể phát ra âm thanh, người bên cạnh không nói gì, đứng người lên cho cô uống nước.

Cô liếc mắt nhìn người bên cạnh, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Nhìn trừng trừng lấy hắn, thẳng đến khi hắn bưng nước tới, một cánh tay đặt sau cổ của cô, đỡ cô ngồi lên.

"Uống nước." Thanh âm của người đàn ông trầm thấp ôn nhã.

Đồng Kiều nuốt nước miếng, ngồi xuống, đưa tay phải ra tiếp nhận ly nước trong tay hắn, hỏi: "Ngụy Tổng, sao anh lại tới đây?"


Cắm vào phiếu tên sách:

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Kiều: Luôn cảm thấy mình ôm cái bắp đùi này có chút thô.

Thẻ của tôi, cả đời anh đều không tìm thấy.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ