Cánh cổng được khép lại sau khi tiếng bánh xe kéo lê xuống lề đường, ở bên trong phòng khách Moonbyul ra lệnh cho tất cả gia nhân lui xuống trong chốc lát. Nhìn thấy Yongsun từ nãy đến giờ vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh còn tưởng rằng nàng bị người ta ức hiếp.
"Vợ bé nhỏ, có phải Soojung ức hiếp em hay không, nói chị nghe chị lấy lại công bằng cho em"- Moonbyul đặt Yongsun ngồi ở bên cạnh mình, cật lực đem nàng vào trong lòng vỗ về an ủi.
"Em nghĩ chị nên đi dỗ người yêu cũ của chị thì tốt hơn, là em mới đánh cô ta đó chị không nhìn thấy hay sao?"- từ nhỏ Yongsun đã là người dám làm sẽ dám nhận, không cần thiết phải làm ra vẻ thương hại để cô đứng về phía của mình.
"Em đánh Soojung?"
Moonbyul không tránh khỏi sự ngạc nhiên khi nghe Yongsun nói như vậy. Hèn gì lúc nãy Soojung nhìn cô còn tỏ ra mình rất tội nghiệp. Khoan đã, hình như bên má của ấy đúng là có một chút khác màu...trời đất thì ra là vừa bị vợ của mình đánh hay sao ?
"Chị xót hả? Em đánh đó, còn đánh rất mạnh. Cho cô ta bỏ cái tính thích xem hình trong điện thoại của người khác"
Chiếc điện thoại trên tay của nàng bây giờ trực tiếp quăng lên bàn không thương tiếc. Nếu cô không biến thái đến mức chụp rất nhiều "tư thế" như vậy nàng có nổi trận lôi đình hay sao?
"Khó trách tại sao cô ấy có thể tìm đến đây, nhất định là xem địa chỉ trên gói bưu kiện, em chỉ vì như vậy mà tức giận hay sao?"- cô nhìn thấy Yongsun trút cơn nóng giận lên trên chiếc điện thoại liền hiểu nguyên nhân, nhưng vẫn cố tình hỏi một câu sau đó nâng khuôn mặt của bà xã đại nhân xoay qua nhìn lấy mình.
"Chị đừng có giả ngu với em, ở trong đây không sạch sẽ như thế nào chị là người hiểu rõ nhất"
"Có gì gọi là không sạch sẽ, nó đẹp đến mỗi lần nhìn đều rất nao lòng đó vợ bé nhỏ à. Bất quá không có mật khẩu sẽ không xem được đâu, nếu như em muốn xem thì chị cho em mật khẩu nha haha"
"Lưu manh, buông ra... ưn"
Chiếc sofa trong phòng khách đột nhiên bị người khác dùng sức đè lên nó. Cô nằm ở trên người Yongsun còn cách một khoảng để không đụng trúng Bánh Bao Con trực tiếp hôn lấy nàng, nếu như lúc trước cô đều bênh vực cho Soojung mà làm tiểu Yongsun của cô phải khóc, bây giờ đều đặt tất cả sự quan tâm lên trên vợ của mình, cô gái tội nghiệp vừa bị ăn một cái tát có phần oan ức kia cũng không nhắc đến nữa.
"Buông em ra, ở đây còn là phòng khách đó chị không sợ người khác nhìn thấy sao hả?"
"Chồng em hôn em thì có vấn đề gì? Vợ bé nhỏ, có biết chị ghét nhất ở em điều gì hay không?"- cô buông đôi môi có phần ướt át của người bên dưới, liền đưa vài ngón tay vẽ theo đường nét lên đó với một nụ cười hết mực ôn nhu.
Mặc dù Yongsun đang cố tình làm ra vẻ hung dữ như đối diện với Soojung để chống đối cô, nhưng đột nhiên nghe từ miệng chồng của mình nói có điều bất mãn với mình liền hoảng hồn cố tình bật người dậy. Nhưng Moonbyul lại tiếp tục đẩy nàng nằm yên dưới thân của mình.
"Em không ghét chị thì thôi ở đó còn đòi ghét em, chị ghét em cái gì hả?"- không còn nhìn thấy âm giọng bức người đối với kẻ mình không thích, đối với người này nàng chỉ có thể nói ra một chất giọng quá đỗi ngọt ngào mặc cho có một phần giận dỗi.
"Chị ghét nhất ở Yongsun đó là tính cách quá mức chịu đựng, cho dù người ta có đối xử với em không tốt như thế nào em đều có thể nói tha thứ sẽ tha thứ"
"Nhưng đến bây giờ chị mới phát hiện, thật ra Cúc Hoạ Mi là tên gọi của một loại hoa. Nhưng đối với chồng của em thì em mới là một đoá Hoạ Mi yêu thương thầm lặng, còn đối với kẻ em không thích em lại là một S.D tàn nhẫn lạnh lùng"
Một thời gian nữa nếu như Soojung không xuất hiện, thì có lẽ cô đã quên mất vợ của mình còn có tên gọi là S.D. Ở trong RBW ai không sợ cô gái này, cô gái nếu đánh dấu chéo đỏ lên kẻ nào kẻ đó liền không sống nổi qua ba ngày. Bởi vì Yongsun khi ở bên cạnh cô lại quá đỗi ngọt ngào, chỉ có duy nhất một mình cô mới nhìn thấy Cúc Hoạ Mi vì cô nở rộ. Bất quá cô không cho rằng nàng cố tình đối xử như vậy để lấy lòng cô, mà cô càng yêu thương người con gái này hết mực.
"Chị ghét nhìn thấy em hung dữ như vậy hả, nhưng mà em đâu có hung dữ với chị đâu?"- người con gái đang ở dưới thân chồng mình vẫn không hiểu được, thật ra cô là đang cưng chiều vô hạn thông qua những câu nói vừa rồi.
"Đồ ngốc này, chị chính là muốn em phải hung dữ như vậy đó. Chị không muốn nhìn thấy bất cứ ai có thể ức hiếp vợ của mình...ngoại trừ người đó là chồng của em"
"Đáng ghét, còn nói được, vậy còn không biết thương người ta...ưm"
Nhận thấy vợ của mình lại bắt đầu ê a bài ca "chị không có thương em" huyền thoại, cô bấy giờ liền chặn lại bằng một nụ hôn thật sâu. Sâu đến mức Yongsun từ tình huống còn chống cự, đến mức bây giờ phải buông xuôi cả hai tay lên đỉnh đầu dưới lòng bàn tay của cô.
Trong khi đầu óc bắt đầu dần trở nên mụ mị khi tiểu bạch thỏ căng tròn không ngừng bị cô cắn mút. Đôi mắt lim dim cảm nhận từng con sóng đang đánh úp lên trên tất cả mọi giác quan. Đột nhiên...
Rắc....rắc....rắc...
Âm thanh từ chiếc điện thoại ở đâu đó truyền đến liên tục, Yongsun mở to đôi mắt nhìn thấy chồng của mình một tay đè lấy hai tay mình, một tay rảnh rỗi ở phía trên cầm chiếc điện thoại chụp liên tục. Chết tiệt, nàng cứ luôn thắc mắc dạo gần đây tại sao cô lại có nhiều hình của họ đến như vậy. Thì ra cô chính là có thói quen lưu trữ "tình cảm" này, có lẽ lúc trước cô hay đem nàng ăn sạch ở văn phòng đều có chụp, nhưng mà lại để chế độ tắt âm, mà nàng lúc đó đôi mắt cũng chẳng còn nhìn thấy cái gì nữa, khi đó nó chỉ có thể liên tục nhắm lại... cắn chặt môi hứng từng đợt kích tình truyền đến.
"Đồ...biến...ưn...."
Lời nói còn chưa được phát ra một cách trọn vẹn liền nhìn thấy cô quẳng chiếc điện thoại sang chiếc ghế đối diện, ở dưới trực tiếp đưa những thứ thon dài đi vào nơi sâu nhất của nàng, kéo dài đến lúc một phần chiếc sofa không khô ráo...
Gia nhân mặc dù "không có phận sự miễn vào", nhưng mà bây giờ đúng lúc chính là giờ cơm trưa. Còn nhớ cô chủ lớn nói cô chủ nhỏ phải ăn uống đúng giờ. À không phải, từ lúc họ biết mối quan hệ của hai người cũng nên gọi là mợ chủ thì đúng hơn. Cô nói mợ dạo này rất khó ăn, nếu qua giờ sẽ không thèm động đũa. Nên bất chấp lệnh cấm lên nhà trên thì gia nhân vẫn lẳng lặng đi lên hỏi có dọn bữa hay không.
Hình ảnh đó cô chủ quần áo chỉnh tề, mợ chủ một phần da thịt được che lại bởi thân thể phía trên cùng âm thanh nỉ non hoan ái, làm cô gái đó đỏ mặt đi ra lại phía sau vườn.
"Mợ chủ bây giờ không rảnh ăn, còn cô chủ thì chắc no luôn rồi"- người giúp việc đi ra nói với chị em bạn dì, tiếp tục cùng nhau ở sau vườn tỉa cây cảnh, cho cá ăn.
------------------------
Ngày lại qua ngày, hôm nay cách cái ngày nàng đi thăm mộ Eric cũng đã được hai tuần. Còn một tuần nữa thì Bánh Bao Con trong bụng cũng đã được 6 tháng. Mỗi ngày Yongsun sau khi học cùng cô giáo trẻ đều nói chuyện với nó, có khi mama của nó ghen lên hành mẹ của nó đến lúc ngủ thiếp đi.
Đến bây giờ vẫn chưa chọn được cái tên cho con, cứ tìm được tên nào hay hay thì lại bị trùng với tên của người ở trong dòng họ. Mặc dù họ ở rất xa nhưng phong tục là như vậy, nên cả hai lại tiếp tục chọn tên khác cho con.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) (Cover) (Moonsun) Trò chơi dục vọng
Fanfic"Chị đã từng hỏi em tại sao lại thích một loài hoa cỏ dại? Em cũng đã từng nói với chị bởi vì nó chính là Cúc Hoạ Mi." "Nếu không trải qua cơn lạnh thấu xương...Làm sao có hương hoa ngào ngạt?" Tôi sẽ cho các bạn thưởng thức những hạt đường dưới đáy...