Bữa ăn sáng diễn ra trong một khung cảnh hết sức điện ảnh, Yongsun ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi của Moonbyul để cô đút cho mình ăn. Cô từng kể với Anseon rằng lúc trước mẹ và mama đều ăn cơm theo cách này, cho nên bây giờ nó có yêu cầu thực hiện lại giống như vậy cô cũng không thể chối từ. Yongsun dĩ nhiên không chịu cùng tên đáng ghét này ân ân ái ái, nhưng chỉ cần nàng vùng vẫy một chút tiểu Anseon thật sự khóc réo lên.
Đứa bé đó nhìn thấy mẹ và mama của nó yêu thương nhau như vậy mà cười tít cả mắt, món súp gà có khét một chút nhưng vẫn còn ăn được. Nó ăn xong đã muốn mẹ của nó dẫn nó đi chơi. Không quan tâm ở dưới mặt bàn có cái gì, những ngón tay của mama nó thật sự không thể cử động được nữa.
"Mama ơi điện thoại của mama đổ chuông kìa"
Anseon cầm trên tay chiếc điện thoại đưa đến trước mặt của cô, Moonbyul tay phải không cử động được đành phải sử dụng tay trái thao tác có một chút không quen.
"Alo, tôi là Moonbyul, vậy sao? Được, tôi sẽ nói lại với nó" - cuộc gọi kết thúc chỉ chưa đầy một phút, người gọi đến chính là cô giáo lớp Chồi năm nay của Anseon.
"Ai vậy?"
Yongsun vẫn yên ổn ngồi ở trên người của cô thưởng thức cái món vẫn có thể nuốt trôi vào thực quản, cũng không hẳn chỉ là ngồi như vậy để chiều lòng con gái của mình. Có một chút dụng ý trả thù riêng lúc ngồi đều cố tình ngồi duy nhất một vị trí cho cô mỏi chết luôn. Sự bài xích gắt gao dần dần được thay thế bởi sự căm ghét mang đặc hơi hướng của trẻ con chỉ trong vòng một ngày. Cũng không phải quan tâm gì lắm đến cuộc gọi vừa rồi, nhưng nàng ngồi ở trên cô dĩ nhiên nghe được chất giọng truyền qua thiết bị đó là phụ nữ.
"Là cô giáo của Anseon, cô ấy nói năm nay có thay đổi một chút về lịch nhập học, chúng ta thu xếp ngày mai trở về thôi"
Tính ra Moonbyul và Anseon đã ở đây hơn hai tháng rưỡi rồi, buổi tối hôm đó cô đánh Anseon một trận liền ôm con mình vào lòng dỗ dành. Cuối cùng sáng hôm sau đã đưa Anseon đến với Jeju, đứa nhóc đó còn không biết Jeju là gì, chỉ cần không đi học nữa là được. Bởi vì nó rất ghét những con người học chung với nó. Thời gian vui vẻ còn chưa được bao lâu vậy mà bây giờ lại nghe nói đến phải về đi học, thật lòng Anseon cho rằng món súp mama làm rất ngon nhưng cũng không muốn ăn nữa.
"Có thể ở thêm mấy ngày nữa được không mama? Con không muốn về đó đâu"
"Anseon không được như vậy, chẳng phải lúc trước đã nói chúng ta chỉ ở đây cho đến khi nào có lịch học sẽ quay về sao?"
"Dạ, con biết rồi, mama ơi con muốn qua nhà Inhye chơi một chút được không?"
"Một chút nữa mama đưa con sang đó, sẵn tiện hỏi xem hai chị ấy có muốn về luôn không. Bây giờ con vào phòng tự soạn đồ chơi của mình đi"
Tiểu Anseon mặt mày ủ rũ từng bước đi vào phòng bỏ lại ánh nhìn ngơ ngác của Yongsun. Tại sao không khí đột nhiên lại trở nên nặng nề như vậy khi Anseon vừa mới nghe đến phải đi học lại. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với nó có một ngày, nhưng không phải "Mèo khen mèo dài đuôi", con của nàng tư chất thông minh như vậy đáng lẽ ra sẽ không sợ đi học mới phải chứ.
"Vợ bé nhỏ, em có muốn biết tại sao khi nghe đến phải đi học Anseon lại trở nên như vậy hay không?"- một tay còn lại của cô từ lúc đưa ngắt cuộc gọi đó vẫn gắt gao ôm lấy Yongsun, mặc cho Anseon đã ra khỏi tầm nhìn của họ cách đây vài phút, nhưng người con gái trong vòng tay của cô dường như không có ý định sẽ nhanh chóng cách li với cô.
"Chị biết sao?" – thật sự không khí bây giờ có gì đó khá ngột ngạt, nàng chỉ mới đưa mắt nhìn bóng lưng của Anseon một chút, chị ta đã có thể biết được nàng thắc mắc điều gì hay sao?
"Em đứng lên đi, ra ngoài đây với chị một chút"
Từ trên người của cô lực đạo đã bắt đầu giảm đi rất nhiều, nàng đứng lên nhưng không đi đâu cả. Đợi đến lúc cô nắm lấy cổ tay của nàng đi ra ngoài, Yongsun đến lúc này những bước chân mới bắt đầu chuyển động.
"Nói chuyện nghiêm túc đi Yongsun, chị muốn hỏi em một lần nữa ba năm qua em ở đâu?"
Ở trong mảng ký ức về trận say rượu tối hôm qua, cô chỉ không nhớ rõ rốt cuộc hai người họ có xảy ra chuyện đó hay chưa. Còn những điều còn lại, bao gồm câu hỏi Yongsun đã ở đâu trong ba năm cô đã bắt đầu nhớ lại mình đã từng hỏi nàng.
Nếu như vào lúc phải đối mặt với tên say rượu loạn này nàng không có hứng thú nói chuyện đàng hoàng. Bây giờ cô lại thần trí tỉnh táo nhìn lấy nàng cật lực hỏi thêm một câu, không hiểu sao ở trong đồng tử đen nhánh của cô giống như một tấm gương long lanh đến lạ.
"Pháp"
"Chị cho người đi tìm em ở khắp nơi, cũng từng đến Pháp nhưng vẫn không thể nào có được một tin tức gì."- thật ra ngày đầu tiên bắt đầu tìm kiếm Yongsun cô cũng biết được rằng mình đang làm một hành động hết sức ngu xuẩn – "Mò kim đáy biển".
"Làm sao có tin tức gì, trong khi tôi ba năm đều không ra khỏi căn nhà đó"- lời nói cất ra mang theo một lần nữa sự tủi thân pha lẫn một chút niềm an ủi không hiểu rằng tại sao. Chắc bởi vì nàng nghe được cô nói từng cho người đi tìm mình, những ngày còn ở Pháp lúc nào Yongsun cũng mang theo tâm bệnh với một cảm giác "bị bỏ rơi" vô cùng buồn tủi.
"Năm đó là ai đã đưa em đi, tại sao đến ba năm em mới quay về tìm chị"
"Có những chuyện có thể nói, nhưng cũng có những chuyện tôi không muốn nói, từ nay về sau đừng hỏi đến cuộc sống khi tôi ở Pháp. Còn chuyện tại sao tôi quay trở về đây, cũng chính vì loài hoa này trong bức tranh tôi từng được chứng kiến. Nếu không tôi cũng không biết trên đời này có một người tên là Moon Byulyi"
Tuy rằng ở Pháp không ai nói cho Yongsun biết ba của nàng là người của thế giới ngầm, nhưng theo như chính nàng quan sát được ông ấy thường xuyên đi ra bên ngoài cùng với rất nhiều người. Có khi từ trên người ông ấy luôn luôn ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc. Tuy rằng đối với người ba này Yongsun không hề thân thiết, cảm giác thân thiết gì gì đó ở trên người của Moonbyul còn nhiều hơn ông ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) (Cover) (Moonsun) Trò chơi dục vọng
Fanfic"Chị đã từng hỏi em tại sao lại thích một loài hoa cỏ dại? Em cũng đã từng nói với chị bởi vì nó chính là Cúc Hoạ Mi." "Nếu không trải qua cơn lạnh thấu xương...Làm sao có hương hoa ngào ngạt?" Tôi sẽ cho các bạn thưởng thức những hạt đường dưới đáy...