Chương 7: Câu dẫn

879 80 9
                                    


Suốt một tuần sau đó, Tiêu Chiến thậm chí thời gian thở cũng không có đừng nói tới việc bàn kế trả thù gì đó. Ngay cả thời gian tiếp cận kẻ thù của mình cũng không có, dọn dẹp, lau chùi, tất cả mọi việc của hạ nhân đều qua tay cậu. Lũ quỷ sai chính thức xem cậu là chân sai vặt trong cung điện, bất cứ chuyện gì cũng tới tay cậu, không làm thì thay vì ăn cơm cậu có thể thỏa sức ăn đánh, ăn chửi, còn có thể no suốt mấy ngày sau luôn, chính là tức tới no luôn rồi. Đường hoàng là một Vương tử vậy mà tới đây ngay cả dọn nhà xí cũng phải làm. Chả phải nói gì đâu xa, vừa thấy thấp thoáng bóng cậu từ xa là cái tên quỷ sai chết tiệt kia lại hống hách mà sai cậu đi quét dọn sân sau của cung điện, chết tiệt, cái cung điện này có bao nhiêu rộng chứ, cái sân ấy tới mười người bọn chúng quét còn không xong chứ đừng nói một mình cậu. Trùng hợp thế nào Vương Nhất Bác lại đang  " văn ôn võ luyện ở đây", thật biết chọn thời điểm mà. 

Vương Nhất Bác thân hình cao lớn, đạo mạo, tất nhiên không thể bỏ qua cái vẻ đẹp đáng khinh bỉ của hắn, đã gặp qua nhiều quỷ lẫn thiên thần như vậy nhưng cũng chưa từng thấy con quỷ nào lại có nét đẹp phi thường hoàn hảo tới vậy, một vẻ đẹp của sự tàn ác nhưng lại vô cùng thu hút, khiến cho kẻ đối diện phải cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy hắn. Tiêu Chiến thầm nguyền rủa trong đầu, đẹp như vậy đúng là chỉ có quỷ. Vương Nhất Bác đang luyện kiếm, lưỡi kiếm màu xanh đậm đưa tới đâu chỗ đó liền sáng lên một khoảng, là lưỡi kiếm đã giết chết tộc của cậu. Tiêu Chiến vừa nhìn thấy là nỗi oán hận trong cậu lại tăng lên gấp bội. Vương Nhất Bác vẫn ung dung luyện tập, hắn khẽ khàng nhún chân, đôi cánh đen của hắn sải rộng, hắn từ từ bay lên, chiêu thức cũng theo đó mà tăng dần sức mạnh. Nếu đó là đôi cánh trắng của một thiên thần thì  Tiêu Chiến sẽ không ngần ngại mà cho hắn một lời khen đâu, thế nhưng hình ảnh lúc này trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh hắn chém giết tộc nhân của mình, Tiêu Chiến lúc này chỉ hận không đủ mạnh để có thể đối mặt chiến đấu với hắn, để có thể tự tay giết chết hắn, chỉ có thể dùng kế để làm sức mạnh của hắn suy yếu rồi từ từ tiêu diệt. 

Tiêu Chiến đang mải mê suy nghĩ, tay cầm chổi nhưng lại không quét, cứ đứng ngẩn ngơ một góc. Bỗng nhiên có một lực mạnh đánh bật cậu ra sau, chỗ cậu đứng cũng nứt ra một đường rộng chừng một mét, Tiêu Chiến thất kinh, đang yên đang lành lại bị bay ra, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Vương Nhất Bác thu lại đôi cánh đen hắn tiến lại gần hơn để nhìn rõ cái kẻ đang sững sờ nằm dưới đất kia. Tới làm hạ nhân cho hắn mà còn có tâm trạng và thời gian mà ngẩn ngơ tơ tưởng tới kẻ khác à. Muốn chết hay sao? 

Tiêu Chiến thấy hắn tiến lại gần mình thì biết ngay là cái chuyện trên trời rơi xuống này chính là từ hắn chứ không ai hết. Muốn giết thì giết luôn đi, còn đe dọa hành hạ cậu. Tiêu Chiến thu lại biểu cảm sững sờ trên mặt, lập tức đứng dậy xem như bản thân chưa hề thấy cái kẻ kia, tay cầm cây chổi bắt đầu quét. 

Vương Nhất Bác bị bơ thì rõ ràng tâm trạng không vui chút nào. Hạ nhân của mình lại dám xem mình như không tồn tại, có kẻ nào lại thấy vui vẻ được. Hắn nhìn Tiêu Chiến từ đầu tới chân, quả nhiên một tuần nay được dạy dỗ không ít, người cũng nhiều vết thương như vậy. Tiêu Chiến hôm nay không đeo mạn che mặt, gương mặt ưa nhìn thu hút thu hết vào tầm mắt hắn. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ kia lại bị ăn đòn tới mức thâm tím hết cả lên, khóe môi hắn hơi nhếch lên thỏa mãn, đó là thuộc hạ của hắn ra tay, chứ nếu là hắn, chỉ sợ mới chạm nhẹ là Tiêu Chiến cũng bay luôn nửa cái mạng rồi. Hắn không phủ nhận vẻ đẹp mê hoặc kẻ khác của Tiêu Chiến, ngay cả hắn cũng có lúc bị sắc đẹp ấy mê hoặc, hắn đưa cậu về đây là đều có tính toán. Hắn đang cho thái y trong cung điện điều chế thuốc, một loại thuốc khiến kẻ khác nghe lời vô điều kiện. Tiêu Chiến là người cá, lại là Vương tử, tộc người cá trước giờ có miễn dịch rất tốt với thuốc độc, mọi loại thuốc đều bị đào thải, hoàn toàn không thể phát huy tác dụng. Tiêu Chiến có sắc đẹp mị hoặc quyến rũ, ngay cả hắn kẻ tàn bạo nhất Địa ngục này cũng đôi lúc khó có thể chống đỡ, thì việc lợi dụng cậu để  thôn tính Địa ngục này là hoàn hảo. Nhưng trước tiên phải điều chế thuốc đã, trong thời gian này hắn phải kiềm chế lại, không thể vì một phút tức giận mà đánh đổ cả kế hoạch được. Nghĩ là làm, hắn mặc Tiêu Chiến đứng đó, bước chân rời khỏi khoảng sân loang lổ vết nứt. Tiêu Chiến thấy hắn rời bước thì bờ môi mỏng hơi bĩu lên vẻ khinh bỉ. Tốt nhất là đừng cho cậu cơ hội tiếp cận, nếu không chặt hắn ra tám mảnh cũng chưa đủ làm cậu nguôi hận.

_ [ Bác Chiến] _Giới hạn_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ