Chương 14: Mãnh quỷ

587 53 7
                                    

Vương Nhất Bác khinh bỉ nhìn cậu, khác với thái độ sợ sệt của Tiêu Chiến thì hắn lại không mảy may có chút biểu hiện nào. Tiêu Chiến bĩu bĩu môi, Vương Nhất Bác nhịn không được lên tiếng hỏi.

- Ngươi thay vì sợ ta, lại đi sợ mấy thứ súc sinh này?

Tiêu Chiến bày ra vẻ mặt chẳng hề hợp tác, chu chéo đáp.

- Thứ súc sinh này là lần đầu ta thấy, ngươi nói xem sao lại có thể gớm ghiếc tới vậy, ở địa cung của ta đâu có thứ này, nếu không ta cũng chẳng bị doạ sợ. Hơn nữa...- Tiêu Chiến càng nói càng nhỏ, câu cuối gần như thu vào trong miệng-... ngươi cũng chẳng có gì đáng sợ!

Ở eo truyền tới cơn đau rát, Tiêu Chiến bấy giờ mới công nhận tai quỷ rất thính.

- Ngươi có bệnh à. Thích hành hạ người khác tới thế?

- Từ khi nào gan ngươi to ra thế? - Vương Nhất Bác bẻ cằm Tiêu Chiến ép cậu nhìn thẳng vào mình. - Ta chỉ thích hành hạ ngươi!

Tiêu Chiến thì sắp hoảng tới nơi rồi, chẳng nghe được câu nào lọt lỗ tai, thứ kia thì cứ ngày một tiến gần, thế mà tên điên này lại cứ ở đây bàn đúng sai với cậu, là không muốn sống nữa cũng đừng kéo cậu theo chứ. Tiêu Chiến mắt mở to kinh sợ, liên tục lắc đầu, thứ gớm ghiếc kia thế mà tiến tới chân hắn rồi, cậu hoàn toàn không muốn đụng vào thứ này đâu, dọa chết cậu rồi. Vương Nhất Bác nhận ra sự sợ hãi trong đôi mắt xanh màu nước biển của cậu, hắn buông cằm Tiêu Chiến ra. Lúc này thứ sinh vật kia đã bò nhung nhúc tới sát chân hắn rồi, Tiêu Chiến bị dọa cho sợ, thay vì dãy dụa thoát khỏi hắn mà chạy đi thì Tiêu Chiến lại ôm chặt cổ hắn mà hét.

- Á Vương Nhất Bác.... cứu mạng!!!

Vương Nhất Bác lần nữa lại bị cậu làm cho hỏng tai, hắn nhíu mày mấy cái, thứ súc sinh này cũng đáng sợ tới vậy sao? Ở Địa ngục này hắn cũng được xem là mạnh nhất nhì, tàn ác vang xa, hẳn là ở chốn này không phổ cập đầy đủ kiến thức, hoặc thứ súc sinh này chưa biết mặt hắn nên chưa sợ, hoặc là cậy đông muốn nuốt chửng hắn. Hắn thấy hôm nay mang theo cậu chính là mang theo rắc rối rồi, bản thân đúng là điên rồi mới mang Tiêu Chiến theo cản đường. Vương Nhất Bác rút gươm chém về phía sau một nhát, hàng ngàn sinh vật kia bây giờ chỉ còn phân nửa. Dám lại gần hắn, là không muốn sống nữa?

Tiêu Chiến từng thấy qua sức mạnh của hắn nhiều lần, lần này vẫn vô cùng kinh ngạc, hắn dường như chỉ dùnh ba phần sức lực, à không chỉ là cái móng tay thôi, thế mà lũ kia tan xương nát thịt. Tiêu Chiến thấy mình cũng thật can đảm khi nhiều lần chống đối hắn. Ngay lúc này cậu thấy quyết định ôm chặt hắn khi nãy thật là sáng suốt. Mặc dù nhờ kẻ thù bảo vệ không đẹp mặt cho lắm, nhưng cậu còn cách nào khác sao? Hắn đưa cậu tới đây, dù có lành lặn thì chỉ sợ chưa đứng quá năm giây đã bị thứ kia nuốt không còn xương rồi. Bảo toàn tính mạng vẫn hơn, vòng tay ôm cổ hắn lại siết chặt hơn một vòng.

Thứ sinh vật quỷ dị kia thế mà vẫn muốn xông lên, thế nhưng khi tiến càng gần lại càng lộ rõ vẻ sợ sệt. Có lẽ trước nay chúng quen việc cậy đông bắt nạt kẻ yếu, lần này lại bị một kẻ lạ mặt chỉ dùng chút ít sức đã đánh cho chúng tơi tả. Chúng nghe răng thè lưỡi rồi liên tục nói với nhau bằng thứ âm thanh khó nghe, được một lúc thì bọn chúng quyết định kéo nhau rời đi, có lẽ là sợ đánh không lại.

_ [ Bác Chiến] _Giới hạn_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ