Chương 8

1.5K 172 8
                                    

*Trước khi vào truyện tui có đôi lời muốn nói đây*

Mấy mối quan hệ trong truyện sẽ có thể thay đổi theo ý muốn của mình.

Vì đây cũng là vị diện khác rồi nên tình tiết thay đổi lệch xa so với nguyên tác. Đặc biệt là sẽ cực ooc, là OOC!

Hi, tui nhắc trước rồi đó.

_________________________________________

Ôn Hạ không ngại hỏi tiếp, tay cũng thành thục rót cho mình chén trà.

"Người tu tiên kiếm bất li thân. Ngươi làm mất kiểu gì?"

"Còn không phải do Ôn gia các người sao. Làm việc bừa bãi. Các người đuổi Thủy Hành Uyên xuống Cô Tô mới khiến ta trôi đến đây á, kiếm này đương nhiên không dính vào người ta được, trôi đi hướng khác là đúng rồi." Giang Trừng nhắc đến nguyên nhân càng tức giận nói một lèo. Hắn thảm như này đều do bọn chúng ban cho!

"Hừm, bọn chúng làm việc bừa bãi thật. Cơ mà số ngươi may thật đấy, trong một ngày gặp được cả Thủy Hành Uyên với Tiêu Lang Thần. Ha ha ha."

Ôn Hạ lại chọc trúng chỗ ngứa của Giang Trừng.

"Ra là Tiêu Lang Thần, ngươi cũng thật quá đáng. Tại sao lại đánh nó như thế, không thấy nó rất đẹp sao. Cái loại nhà ngươi đánh rụng lông nó là một tội ác không thể tha thứ có biết không? Bây giờ nó trọng thương chạy đi gặp nguy hiểm thì làm sao, ngươi đền..."

Ôn Hạ nhìn Giang Trừng với ánh mắt như nhìn người điên. Hắn nghĩ Giang Trừng thật không được bình thường, kẻ này chắc bị nghiền chó nặng rồi.

Giang Trừng chửi xong vừa lúc Ôn Tình về.

"Tình tỷ, đệ tìm được kiếm rồi. Chờ tỷ về để tạm biệt đây."

"Vậy sao, vậy đệ cứ dùng giấy truyền tin cho người nhà biết đi. Nhưng sức khỏe đệ chưa tốt, tạm thời ở lại đây đến ngày mai hẵng về. Ha?" Ôn Tình ân cần khuyên nhủ, đưa cho Giang Trừng giấy truyền tin.

"Ặc... Không phải lão tử không biết nhưng ở lại đây có khi nào lại xuất hiện mấy con Tiêu Lang Thần?" Đối với Giang Trừng việc này vừa tốt lại vừa hại. Tính sơ nếu bây giờ hắn đi phải đến nửa đêm mới về được, cơ mà chưa thấy hắn mọi người vẫn không an tâm... Còn cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa, ai biết ban đêm có cái gì quấy rầy hắn nghỉ ngơi, và hắn cũng không quen ngủ nhờ.

Giang Trừng đang bần chần suy nghĩ thì Ôn Hạ im lặng từ đầu lại cất tiếng: "Ôn Tình nói đúng đấy. Nhìn bộ dạng ngươi xem, ta nghĩ ngươi chẳng ngự kiếm về nổi đâu. A, hay là ngươi sợ Tiêu Lang Thần. Hahaha."

Mỗi lần Ôn Hạ cất tiếng là một lần Giang Trừng tức thêm, không cần nghĩ gì nữa hết, hắn sẽ không ở lại đây.

"Ta mới sợ ngươi đánh nó!" Quay sang Ôn Tình nói: "Đa tạ ý tốt của tỷ, đệ vẫn báo an về nhưng nên trở lại sớm thì hơn."

"Ừ... Vậy đệ đi sớm. Khi nào rảnh đến Kỳ Sơn tìm ta chơi."

"Tình tỷ, cáo từ."

Trước khi đi còn để lại cho Ôn Hạ một câu ba phần trào phúng, năm phần khiêu khích, hai phần mỉa mai và một chút đay nghiến: "Tạm biệt ân nhân."

[Trừng trung tâm] Trọng sinh chi tố quỷ Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ