Xuân, hạ, thu, đông. Bốn mùa cứ như vậy, lần lượt lần lượt lại trôi qua.
Dẫu có đau khổ, con người vẫn phải tiếp tục sống, vẫn tiếp tục mạnh mẽ như cái cách mình đã từng giả vờ trước mặt ai kia. Người ta thường hay nói, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Nhưng đối với Kim Amie, đó chỉ là lãng quên, một chút lãng quên mà khi có một chút men say trong người, hay chỉ là một đôi ba lần ai đó nhắc đến, từng điều trong quá khứ đều sẽ được nhớ lại.
Đã sáu năm rồi, cô đã vượt qua nỗi đau đó như thế. Chẳng ai dạy cô làm cách nào để quên đi một người, cũng chẳng ai dạy cô làm sao để tự tìm niềm vui trong cuộc sống. Tất cả những điều đó, cô đều là tự học.
Mà đã là tự học, kết quả đôi cũng sẽ không được như ý cho lắm..
___
"Amie, con đến đấy à?"
Tiếng bà Kim vọng lên khi nhìn thấy Kim Amie. Cũng không có gì lạ, nhiều năm qua, Amie chẳng có ai thân thích, từ lâu đã xem bà Kim như người thân của mình. Bà ấy cũng không có con cháu, lại nhìn thấy Kim Amie ngoan ngoãn, xinh đẹp với một trái tim chân thành, bà không thể không yêu thương. Cô vẫn sống ở căn nhà cũ, chỉ là nơi đó luôn làm cô nhớ đến hình bóng một người. Đến trại trẻ mồ côi này giúp đỡ bà Kim có lẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn.
Một vài đứa trẻ vây quanh Amie với ánh mắt ngóng đợi, cô mỉm cười vui vẻ, lấy ra từ trong giỏ một ít bánh kẹo mà mình vừa mua ở cửa hàng tiện lợi. Lũ trẻ vui mừng nhận lấy, ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn rồi chạy vụt đi.
Nhiều năm qua, trại trẻ mồ côi thiếu người, bà Kim phải một mình xoay sở công việc rất khó khăn. Thật may còn có một Kim Amie hay đến tận đây giúp đỡ, nếu không cũng không biết nơi này đã trở nên như thế nào.
"Bà, đã ăn cơm chưa?"
Bà Kim gật đầu.
"Rồi. Hôm nay không phải đến chỗ làm sao? Công ty ấy cho con nghỉ bừa như thế à?"
Cô lắc lắc đầu, có chút ngượng nghịu bảo:
"Con ..xin nghỉ rồi."
"À.." Bà Kim im lặng mất một lúc "Con quyết định nhanh vậy sao? Còn căn nhà kia?"
Cô vừa theo chân bà vào phòng, vừa nói:
"Con định vẫn sẽ để đấy."
Bà Kim có chút ngạc nhiên:
"Con không bán sao? Không định bán để mang theo một ít tiền lên Seoul sao? Số tiền tiết kiệm của con làm sao mà đủ? Đắt đỏ lắm đấy!"
Cô lắc lắc đầu, từ từ ngồi trên ghế.
"Nam Joo vẫn chưa về nước, cậu ấy bảo con cứ ở căn hộ của cậu ấy đi cơ mà. Với cả con lên đấy sẽ tìm việc làm ngay, không sợ thiếu thốn." Im lặng một chút, cô nói "Bán đi căn nhà này, con uổng lắm."
"Nam Joo? Con bé bạn Đại học của con đấy à?"
"Vâng."
Amie đã suy nghĩ suốt một năm trời mới có thể đưa ra được quyết định này. Cô đã chống chọi được một thời gian dài để có thể tìm được việc làm, nhưng kết quả lại không được khả quan lắm. Cô là một người tài năng, nhưng điều này lại hiếm được người khác công nhận. Chỗ làm lớn, nhưng thường xuyên bị chèn ép, áp lực công việc cùng tiền lương bị xén bớt khiến cô cảm thấy cuộc sống này sắp bức chết mình rồi. Chính vì vậy, cô muốn làm việc ở một môi trường công bằng là ở đây. Dù tìm việc ở Seoul với tấm bằng này quả thực có chút khó khăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
Jungkook | Never not
FanfictionChỉ cần tôi còn sống, và còn biết thế nào là yêu. Tôi sẽ không bao giờ ngừng nghĩ về em. (Cảnh báo nhẹ: Đây là một chiếc truyện mình viết đã lâu và chưa có thời gian beta lại.)