Chương 50

206 16 1
                                    

Chương 50: Nhớ lại rồi

Ngày hôm sau.

Tần Mặc ôm người trong lòng một đêm không ngủ, cho nên khi Thẩm Thanh ngáp một cái, muốn rời khỏi vòng tay của hắn thì hắn liền mở mắt ra.

Cánh tay mạnh mẽ ôm con Rắn Đen nhỏ mềm nhũn vừa mới tỉnh về, ngồi dậy hôn lên gáy Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh hơi cứng người, dịch về phía trước: "Tránh ra."

"Vừa mới dậy liền muốn chạy," Tần Mặc nói: "Đúng là đút không no."

Thẩm Thanh: "......"

Anh mặc kệ người đàn ông, ở trên giường chậm rãi đếm xương rắn đã lấy lại được.

Hai cái chuông xương, một con dao bằng xương, cộng với một khúc xương vừa lấy được—mặc dù đã được luyện chế, nhưng sau khi thu thập đủ xương rắn thì vẫn có thể thông qua vài phương pháp dung nạp lại vào cơ thể anh.

Đến lúc đó anh sẽ là một con rắn lớn.

Tần Mặc nhìn dáng vẻ có chút vui mừng của thanh niên, cầm một cái chuông xương lên.

"Rắn Đen nhỏ, anh nhớ cái này là em đưa cho anh."

"Không cho nữa," Thẩm Thanh nói: "Ai kêu anh trói em."

Cổ tay anh vẫn bị còng sợi dây xích, dường như nó được làm riêng cho anh, không dễ bị làm đứt như trước nữa.

Tần Mặc thấp giọng cười, "Không phải bởi vì tìm bạn đời thành công rồi sao?"

Thẩm Thanh: "......... Không phải."

"Đúng vậy, em nói cái gì thì là cái đó." Tần Mặc vén mái tóc đen rối bù sau khi ngủ của anh, cúi đầu muốn hôn anh.

Thẩm Thanh né mặt ra, nói: "Đợi đã, trí nhớ của anh đã khôi phục chưa?"

"Còn thiếu một chút," Tần Mặc nói: "Chỉ nhớ kiếp trước có một con rắn nhỏ leo lên giường anh."

Thẩm Thanh: "......"

Vẻ mặt anh không cảm xúc nói: "Anh nhớ nhầm rồi."

"Chẳng lẽ không phải?" Tần Mặc nhướng mày, "Đó là một con Rắn Đen nhỏ không tìm thấy đường về, khóc huhu trên long sàng, kết quả được điểm tâm dỗ nín khóc."

Thẩm Thanh: "........."

Mặt anh lạnh lùng, vẻ mặt đó có lẽ nói rằng anh là ai, tôi không biết anh.

"Ha." Tần Mặc vui vẻ cười thành tiếng, nắm tay Thẩm Thanh, cúi đầu hôn anh.

——Nửa tiếng sau, chiếc xe màu đen dừng trước công ty, Thẩm Thanh đụng phải Phủ Hoa đang ngồi xổm trước cửa công ty, thiếu niên vừa thấy anh liền vui vẻ nhảy tới, nhào lên người anh.

"Rắn Đen đại nhân!"

"Ừm," Thẩm Thanh đỡ cậu, "Chim Loan kêu cậu qua?"

Phủ Hoa gật đầu: "Đúng vậy! Chim Loan đại nhân rất không hài lòng về việc ngài mất tích, sau đó kêu em mỗi ngày đến đây nhìn vị gia chủ họ Tần kia, nói là nhất định không để ngài bị bắt đi lần nữa—đại nhân hôm nay ngài có muốn về Thẩm Mặc Các với em không?"

Sách tranh về yêu quái quý hiếm quốc gia - Nhược Ương Quân (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ