Chương 13 : Đàn anh say rượu

221 34 4
                                    

Trình Hâm mới tìm được việc làm thêm ở một tiệm tạp hóa. Cậu bắt đầu đi làm luôn vào ca tối, vì vậy vừa đi học xong đã vội thay quần áo chạy đi làm.

Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ, Trình Hâm nhìn quanh thấy không có khách thì cầm điện thoại lên, bàn tay theo thói quen mở vào trang cá nhân của Mã Gia Kỳ. Trình Hâm bĩu môi, trang cá nhân của đàn anh cũng đơn giản như con người của đàn anh vậy, ngay đến cái tên cũng lười nghĩ, độc hai chữ Gia Kỳ. Anh chẳng mấy khi đăng bài, thường là đăng các thông báo, bài tập này nọ, còn lại là được tag vào. Trình Hâm nhàm chán lướt điện thoại, cảm thấy rất muốn nói chuyện với đàn anh liền nhanh tay nhắn.

" Đàn anh, hôm qua chúc mừng sinh nhật anh, hôm nay chúc mừng năm mới. "

Trình Hâm chờ mãi cũng không thấy đàn anh đáp lại. Thậm chí là còn chưa xem. Thất vọng không tả nổi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn màn hình điện thoại của Mã Gia Kỳ sáng lên, là tin nhắn của người tên " Đàn em ". Hạo Tường nhướng mày, là của thằng nhóc hôm qua sao? Lại nhìn sang, bên cạnh Mã Gia Kỳ đã uống say nằm gục xuống, miệng lầm bầm lặp đi lặp lại một cái tên.

Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại lên, màn hình đã tắt từ lâu, xem ra thằng nhóc đã từ bỏ. Nghiêm Hạo Tường đột nhiên có ý xấu, tay lướt trên bàn phím gõ từng chữ. Tin nhắn được gửi đi, anh cũng đứng lên đi ra ngoài.

Ding ~

Trình Hâm vừa đóng cửa lại thì phát hiện điện thoại báo tin nhắn, vội vàng mở lên, cô thở một hơi thỏa mãn, là tin nhắn từ đàn anh.

" Tôi uống say, em đến đón tôi đi. "

Bên dưới còn kèm địa chỉ.

Đàn anh uống say? Nhưng là đàn anh uống say liền gọi cậu đến chứ không phải Diệu Văn. Đàn anh đã bắt đầu tin tưởng cậu chăng? Trình Hâm không tự chủ nhoẻn miệng cười với suy nghĩ này, chân chạy thật nhanh đến quán rượu.

.

Tiếng nhạc xập xình, mùi rượu nồng đượm xộc vào mũi khiến Trình Hâm choáng váng. Nhìn xung quanh đến khi thấy bóng người quen thuộc đổ gục trên quầy bar, Trình Hâm vội chạy đến.

- Đàn anh, em đến rồi.

Trình Hâm lay mãi Mã Gia Kỳ cũng không có phản ứng, mắt anh nhắm nghiền, môi mấp máy duy nhất một từ. Trình Hâm ghé tai xuống, mặc dù tiếng nhạc đã lấn át gần hết nhưng Trình Hâm vẫn nghe rõ.

" Diệu Văn... "

Trình Hâm cứng đờ người, duy nhất chỉ có tay và chân run rẩy. Trình Hâm cắn mỗi tay bấu chặt vào ghế để đứng vững. Cậu nhìn người đối diện, run run giọng.

- Là anh gọi tôi đến, đúng không?

- Đúng vậy! - Nghiêm Hạo Tường sảng khoái thừa nhận.

- Anh muốn tôi hết hy vọng đến vậy?

- Không không, lời là từ Gia Kỳ nói, vậy nên Gia Kỳ phải là người làm cậu hết hy vọng chứ. - Nghiêm Hạo Tường đẩy ghế ngồi xuống, giương đôi mắt hoa đào lên vô cảm nói.

- Anh có thật sự là bạn thân của đàn anh không vậy? Tôi thích đàn anh thì có liên quan quái gì đến anh? - Trình Hâm thật sự không hiểu, nhìn ra cũng biết anh ta không thích cậu nên chắc chắn không phải là ghen, nhưng làm tới nước này, chẳng lẽ... Trình Hâm lập tức trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường. - Chẳng lẽ anh cũng thích đàn anh???

[ Kỳ Hâm ] [ Chuyển Ver ] Mưa rơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ