Chương 22 : Cùng đàn anh ngắm anh đào

201 31 6
                                    

Hạ Tuấn Lâm thở dài thườn thượt, hễ nhìn người đối diện lại lắc đầu chán nản.

- Nếu chán em có thể đi!

Mã Gia Kỳ lật sách nói, tầm mắt vẫn luôn đặt trên con chữ.

- Còn không phải sợ anh chán sao? Bình thường đều là Trình Hâm ở đây với anh, mà giờ có anh họ cậu ấy liền bỏ rơi chúng ta cả một tuần.

- Ở một mình nơi đất khách quê người, có người thân bên cạnh đương nhiên sẽ vui hơn. - Tuy nói vậy nhưng kể cả Hạ Tuấn Lâm có ở đây lải nhải cả ngày, Mã Gia Kỳ vẫn luôn cảm thấy trống vắng đến khó chịu. Có lẽ anh đã quen với việc có cậu nhóc Trình Hâm ở bên cạnh mình hơn.

- Nhưng sao anh và Trình Hâm lại thích ở một nơi nhàm chán như này chứ. Dù sao Phong Tuấn cũng đâu thiếu gì thư viện.

Mã Gia Kỳ bị Hạ Tuấn Lâm quấn lấy đến phiền, liền gập sách vô đầu cậu.

- Mau đi chơi đi, đừng ở chỗ này nháo nữa.

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, bực dọc cầm điện thoại quay người rời đi, nhưng được mấy bước liền quay lại.

- Lần này lại là chuyện gì?

- Trình Hâm nhắn tin cho em nói chiều nay sẽ tiễn anh của cậu ấy về, vậy là Trình Hâm sắp quay lại với chúng ta rồi.

- Ừ! - Mã Gia Kỳ nhàn nhạt đáp lại.

Một tuần cũng đủ rồi!

- Nhưng sau khi cậu ấy tiễn anh họ là phải về một mình, mà ngoài trời lại đang rất lạnh. - Hạ Tuấn Lâm vừa nói vừa liếc nhìn Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ làm sao không hiểu ý em trai mình là gì.

- Muốn anh đón em ấy thù cứ việc nói, anh cũng đâu có từ chối.

Bộp!

Hạ Tuấn Lâm đập mạnh vào vai Mã Gia Kỳ, gương mặt phi thường nghiêm túc nói.

- Được, vậy em giao cậu ấy cho anh.

.

Trình Hâm đứng nhìn Tử Dật xếp vali lên tàu, mặt nhăn đến mức tất cả biểu cảm đều thu lại một chỗ. Tử Dật thấy cậu sắp chuẩn bị ăn vạ đến nơi thì buồn cười nói.

- Em cứ làm như sinh li tử biệt vậy, anh đi rồi em phải sung sướng mới đúng.

- Anh họ, anh ở thêm một tuần nữa cũng được mà.

- Không được, anh không để mặc quán lâu như vậy được. Nếu có nhớ anh quá thì em về thăm anh cũng được mà. - Tử Dật khổ não dỗ dành cậu.

- Chứ không phải do Thiên Trạch đòi anh về à?

Trình Hâm bĩu môi nói, anh họ quả nhiên cái gì cũng đều đồi Thiên Trạch lên đầu cả, ngay cả lí do mở quán trà sữa cũng là vì Thiên Trạch thích uống. Bây giờ mới xa một tuần liền chịu không nổi, đúng là không hề đặt đứa em họ là cậu vào mắt.

Tử Dật không phản bác lời cậu, lại còn cười rất vui sướng. Trình Hâm nhìn đến ngứa mắt, làm như là tự hào lắm vậy.

Cuối cùng cậu vẫn là nước mắt đầm đìa tiễn Tử Dật đi.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm một người, Trình Hâm nhìn đến ngu ra mặc cho người kia dùng tay lau đi nước mắt trên mặt mình. Hơi âm từ bàn tay truyền đến làm cậu bừng tỉnh, cậu vô thức thốt lên.

[ Kỳ Hâm ] [ Chuyển Ver ] Mưa rơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ