Chương 23 : Vòng luẩn quẩn

219 32 9
                                    

Diệu Văn nằm trên giường bệnh, gương mặt nhợt nhạt lộ ý cười. Cậu nhìn người trước mặt, giọng nói có phần bất đắc dĩ.

- Chỉ là đau ruột thừa, lại làm phiền anh rồi!

- Nếu đã biết làm phiền tại sao không giữ gìn sức khỏe? Lại còn làm việc đến mức phát bệnh như vậy?

Mã Gia Kỳ không mặn không nhạt nói, bận rộn chỉnh góc chăn cho Diệu Văn, lại cầm tay cậu cho vào chăn.

- Hơn nữa, - Mã Gia Kỳ đưa mắt nhìn Diệu Văn. - dựa vào tình nghĩa 5 năm nay, tôi không phiền.

Lưu Diệu Văn bật cười, cậu đưa tay lên gối đầu, thở ra một hơi.

- Gia Kỳ, thật tốt vì ở Phong Tuấn còn có anh.

- Quản lí của cậu đâu, bên phía công ty lại có chuyện gì không? - Mã Gia Kỳ nhíu mày, anh không thích nhìn gương mặt đầy tâm sự của Diệu Văn, anh thích một Diệu Văn rực rỡ như ánh Mặt Trời, là ánh sáng mà anh luôn nguyện ý bảo hộ.

Đàn anh!

Mã Gia Kỳ giật mình, trước mắt đột nhiên lại hiện lên dáng vẻ lười biếng và khuôn miệng luôn tự động cong lên khi nhìn thấy anh của cậu nhóc.

Gần đây tần suất anh nghĩ đến Trình Hâm ngày càng nhiều.

- Gia Kỳ, sao vậy? - Diệu Văn lay lay cánh tay Mã Gia Kỳ đang thất thần.

- Ừ? - Mã Gia Kỳ rất nhanh lấy lại bộ dáng bình thản.

- Anh đừng lo lắng, chẳng qua dạo này chuẩn bị ăn mừng 5 năm ra mắt, lại thêm cả việc ra album mới nên hơi áp lực. - Lưu Diệu Văn cất giọng đều đều.

- Cậu nói thật đi, có phải công ty lại chèn ép cậu không?

- Được rồi Gia Kỳ, anh biết không có chuyện gì em không làm được mà.

Diệu Văn mỉm cười, chỉ là nụ cười có phần gượng gạo. Mã Gia Kỳ biết cậu không muốn nói cũng không ép nữa. Bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, mãi lúc về sau, Diệu Văn lại lên tiếng.

- Chờ tới lúc thoát khỏi sự kìm kẹp của công ty, em sẽ nói thật cảm xúc của mình với em ấy.

Mi mắt Mã Gia Kỳ hơi run, nhưng anh vẫn hướng tấm mắt ra cửa sổ nhìn vô định.

Có những chuyện, không nghe không thấy sẽ tốt hơn.

- Cậu Lưu, bên ngoài có người tên Á Hiên muốn gặp cậu.

Giọng nói không cảm xúc đột nhiên  vang lên cắt đứt những lời định nói của Diệu Văn. Mã Gia Kỳ thoáng thở phào rồi tự cười nhạo chính mình.

Anh chính là kẻ nhát gan như thế đấy!

- Á Hiên? - Diệu Văn ngạc nhiên thốt lên, quay sang tủm tỉm nói với Mã Gia Kỳ. - Vừa nhắc mà tiểu cương thi đã đến rồi, Gia Kỳ, nhờ anh giữ kín bí mật giúp em nhé.

Mã Gia Kỳ mím môi gật đầu, anh xoay người bước từng bước vững vàng ra phía cửa. Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của Á Hiên, bàn tay đang cầm tay nắm cửa của anh không nhịn được mà run rẩy.

Đúng vậy, chân chính đứng bên cạnh Diệu Văn không phải là anh, mà là Tống Á Hiên, người duy nhất mà thiếu niên của anh muốn bảo vệ.

[ Kỳ Hâm ] [ Chuyển Ver ] Mưa rơiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ