Chap 39: Tôi Muốn Mạnh Lên!

29 5 2
                                    

Sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ với lính của Evrum. Nakila bước về phòng của mình một cách mệt mỏi.

Lily dậy sau cơn ngủ, cô bé bước xuống lầu chạm mặt chủ nhân của mình nhẹ nhàng cuối đầu hiệu chào một ngày mới dù còn hơi mê ngủ. Hắn không quan tâm tới lời chào đó, lạnh lùng bước qua Lily tựa cơn gió, với hắn bây giờ về phòng mới chính là nhu cầu hàng đầu.

Mở cánh cửa gỗ quý. Bước vào bên trong, không gian vẫn tĩnh lặng như vậy, chăn gối được xếp một cách gọn gàng cứ như có ai đó làm cho hắn vậy. Nakila đứng trước giường mình, hít một hơi thật sâu ngồi xuống chiếc giường êm.

Hơi thở của anh ta từ nhẹ nhàng dần dần trở nên nặng nề hơn, các giọt mồ hôi của sự mệt mỏi rơi ra, trán hắn nhăn lại, từ cái lông mày ấy nó liên tục nháy không ngừng. Các cơn đau vẫn còn đó nhưng không quá nhiều như ban đầu, giờ nó trở thành một sát thương nối dài hành hạ hắn qua từng giây, vài giây sau cuối cùng hắn cũng vẫn giữ nguyên một sắc thái trên gương mặt mình đôi khi lông mày lại cong lên một chút vì nhíu đau.

Nhớ lại khoảng thời gian khi nãy.

Ngay khi hắn ngã gục xuống vì các vết thương tạo bởi sức ép ngay bên trong mình. Y đã được gặp "hắn".

Tuy thời gian ấy nó chỉ diễn ra chốc lát nhưng cậu vẫn nhớ rõ từng khung hình một. Từ một kẻ mang một sắc thái của vị vương quyền ngồi trên chiếc ngai vàng đang nhìn bản thân anh bằng ánh mắt xem thường đến với một chàng trai khác cao hơn mình một chút mang mái tóc đen đôi mắt xanh dương của biển u buồn nhìn Nakila.

Không biết họ là ai nhưng họ lại mang cho anh một sự thân thuộc đến kỳ lạ. Giống như lần đầu gặp Vylina vậy, nhưng khác rằng anh cảm thấy như mình có thể dễ dàng hiểu rõ họ trên cả mức "Thân".

Tựa như họ chính là một thân thế khác của Nakila vậy.

Một Undead, một con người. Liệu đó có phải là hình dạng tiến hóa cuối cùng của mình?

Nakila tự hỏi, nhưng cũng cảm thấy nó thật lố bịch. Hắn bây giờ sống là cho bản thân hắn, hắn không cần biết mình sẽ tiến hóa thành một kẻ gì nhưng với đôi tay này, Nakila sẽ tự kiếm thứ sức mạnh mà mình mong muốn, anh sẽ vượt qua mọi giới hạn đã được đặt ra trong cơ thể mình.

Thậm chí nếu có đối mặt với những thứ trong người đó, hay chúng có thật anh vẫn sẽ đánh bại họ và chứng minh bản thân mình là duy nhất.

Ngọn lửa trong lòng hắn rực cháy. Lý do hắn vẫn bình thản sau khi chịu một đòn tàn phá gây tổn thất nặng nề trong cơ thể mình, ngay giây phút cận kề cái chết. Sera thuộc hạ đầu tiên của hắn đã thâm nhập vào mạng lưới dây truyền của thế giới, của vũ trụ này. Cô đã kêu gọi các linh hồn lưu lạt về nơi này bằng các mạng lưới dây truyền, mạch máu của vũ trụ để phân chia sát thương.

So với một Đại Hiền Triết, thứ bách khoa duy nhất của thế giới này thì việc thao túng các vật thể tâm lính, năng lượng ở vũ trụ nhỏ nhoi này thì việc đó dễ như ăn cháo.

Và tổng linh hồn để truyền lượng sát thương to lớn đó hết gần một vạn linh hồn.

Tuy linh hồn không thể chịu được các sát thương vật lý, nhưng chúng có thể cảm nhận được nỗi đau. Ngay khi cơn đau biến mất, Sera cũng đã dùng các mạch máu thế giới để phục hồi lại vết thương cho Nakila. Đến cùng cực hắn cũng là con người nên Sera mới có thể làm được.

[OLN] The LordNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ