Chap 2: Gấu Koala

305 20 0
                                    

    Cuối cùng thì ngày định mệnh cũng đến rồi. Mới sáng sớm cả trường đã náo loạn hết cả lên, nam sinh thì muốn trùng số với nữ thần trong lòng mình, còn nữ sinh thì muốn thành đôi với anh học trưởng lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút kia.

_ Này Dạ, cậu không ra ngoài tìm người cùng mã số ah - Puka chạy đến vỗ vỗ vai Lâm Vỹ Dạ đang nằm dài trên bàn chán nản.

   Cẩm Thơ của chúng ta cũng là một trong những nữ sinh không thoát khỏi ma pháp của học trưởng lạnh lùng mà đẹp trai – Võ Vũ Trường Giang anh.

_ Thôi cậu đi đi, tớ không đi đâu với lại đâu phải ai cũng được ghép đôi.

_ Đi mà, đi chơi thôi, đi mà, nha nha nha - Puka lại giở cái giọng đó ra rồi, thiệt là Vỹ Dạ không thể chịu nổi lun ak nên đành phải đi theo thôi.

  Đằng xa có một đám nữ sinh túm tụm lại nói chuyện. Puka vội kéo Lâm Vỹ Dạ tới hóng chuyện, chưa kịp tới nơi đã nghe:

_ Nè, tớ không nghĩ chuyện này có thể xảy ra lun ak, tại sao một con nhỏ xấu xí, quê mùa như Lâm Vỹ Dạ lại có thể trùng số với học trưởng đẹp trai của chúng ta chứ - một nữ sinh tức tối nói.

  Nữ sinh kế bên cũng tiếp lời:

_ Đúng rồi học trưởng của chúng ta vừa đẹp trai, giàu có, cái gì cũng giỏi hết còn con nhỏ đó có gì đâu mà xứng chứ.

_ Ê, Vỹ Dạ có như thế nào cũng không tới lượt mấy cô tiểu thư như mấy cậu phán xét ha, Vỹ Dạ như vậy đó nhưng mà người ta có cơ hội được hẹn hò với học trưởng còn mấy cậu haha lêu lêu 😝 - Puka làm mặt quỷ rồi kéo tay Lâm Vỹ Dạ đi một mạch để lại một đám người tức đến giậm chân không nói nên lời.

  Hơi hụt hẫng vì không được ghép đôi với học trưởng nhưng cũng vui vì bạn thân mình có cơ hội còn hơn là nhìn mấy cô tiểu thư kia vênh mặt.

_ Nè nha học trưởng mình đẹp trai lắm đó, hát hay, đàn giỏi, body xuất sắc luôn, biết đâu khi gặp cậu sẽ quên được người đó thì sao - Puka vừa nói vừa huýt vào hông cô bạn mình nửa chọc ghẹo nửa lại nói thật.

  Nhưng đáp lại là một từ "Ờ" và... hết.

-----------------

  Buổi lễ kết thúc cũng là lúc các cặp đôi sẽ được gặp nhau, ba cặp sẽ được bố trí ở ba nơi khác nhau.

  Học trưởng của chúng ta chờ đợi đến chán chường không có gì làm nên lấy trái bóng rổ trong góc làm vài động tác quen thuộc hàng ngày.

_ Bóng lưng ấy sao quen dậy, liệu có phải là.....- đang ngây ngốc mà nhớ về ký ức ngày hôm đó thì ai biết anh đã đứng trước mặt lúc nào.

_ Tưởng hôm nay hẹn hò với ai hóa ra là cô bạn tôi cứu hôm bữa đây mà, nhớ tôi không - lại điệu cười nhếch mép quen thuộc.

*Đúng rồi!!! nam thần, anh hùng trong lòng mày đây rồi Dạ ơi, sao mà đẹp trai dữ vậy trời* - Lâm Vỹ Dạ ngước gương mặt ngây ngốc, ngốc đến đáng thương nhìn anh, nhìn tới nỗi sắp rớt con mắt ra ngoài rồi mà vẫn nhìn.

  Võ Vũ Trường Giang anh cũng đã quen thuộc với ánh mắt này rồi. Biết bao nhiêu cô gái lần đầu gặp anh cũng như thế cả, thiếu điều muốn nhào vào ăn thịt anh lun. Như cô gái này là nhẹ nhàng lắm rồi chỉ đứng nhìn thôi.

Secretly love my husbandNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ