Chương 45

1.1K 169 20
                                    


" Anh hành hạ đến nỗi cậu ta phải tự tử sao ? "

Vị bác sĩ già cẩn thận băng bó cho vết thương ở cổ tay Rindou nhưng vẫn không quên hỏi vài câu châm chọc đến Ran. Người nằm trên giường bệnh, mới có ít phút trước đã tự kết liễu mạng sống của tình, may mắn sao được đưa vào viện kịp thời. Quan trọng hơn là vết cắt trên cổ tay vẫn chưa chạm đến động mạch chính, nếu nó thực sự bị cắt đứt thì có vào viện nhanh đến mấy cũng không kịp để cứu nữa.

" Cậu ấy sao rồi ? "

" Mất khá nhiều máu. Tôi cần tìm một người nhóm máu O để truyền cho cậu ấy. "

Vị bác sĩ từ tốn đặt dụng cụ sơ cứ lên bàn, ông kéo chiếc chăn đắp lên người Rindou, ngón tay đẩy gọng kính mà quay lại nhìn kẻ đối diện đang khổ sở tự băng bó cho vết thương trên đầu.

" Lấy của tôi, tôi cùng nhóm máu với cậu ấy. "

Ran cũng đâu có nghĩ nhiều, một phát quyết luôn. Thật ra hắn thấy bản thân cũng có phần đáng trách, mới sáng sớm đã lôi cậu dậy và lại tiếp tục hành hạ tấm thân yếu ớt của cậu rất lâu. Rồi bằng ý chí mãnh liệt nào đó, Rindou cũng lết được vào nhà tắm, chốt luôn cửa bên trong.

Ran ở ngoài ra sức đập cửa thế nào cũng không có động tĩnh, mãi cho tới khi thấy dòng máu đỏ chảy qua khe cửa hắn mới bắt đầu hoảng sợ mà lấy búa phá cửa xông vào. Cảnh tượng Rindou nằm dài trên sàn nhà, một tay cầm dao, một tay đặt trên vũng máu khiến trái tim hắn như ngừng đập. Ban đầu chỉ định giữ cậu ở lại một chút, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi xa như này.

" Có vấn đề gì sao ? "

Ran cau mày nhìn vị bác sĩ đối diện, ông ta chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào hắn mà cười. Nói thật thì Ran chả ưa ông ta chút nào mặc dù cả hai có quen biết nhau. Chỉ là do vội vã lại có bệnh viện gần nơi hắn ở nên mới vào đây.

" Haha...Không có gì. Anh mau lên phòng trên xét nghiệm qua vài thứ trước đi, xong xuôi chúng tôi sẽ tiến hành truyền máu. "

Ran đứng dậy, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn, hắn không nói một lời nào mà bước qua vị bác sĩ già kia. Khi ra đến cửa, vị bác sĩ đột nhiên hỏi hắn.

" Cậu này có quan hệ thế nào với anh vậy ? "

" Lo làm việc của ông đi, đừng thắc mắc. "

" Xin lỗi, chỉ là tôi hơi tò tò chút thôi. Có bao giờ thấy anh Ran đây lại đi lo lắng cho người khác đâu ? "

Đảo mắt nhìn lên trần nhà, Ran chỉ thở dài, nói một câu nhanh gọn cho xong rồi đóng cửa đi khỏi.

" Là đứa em trai thất lạc nhiều năm nay của tôi. "

________________________

Căn phòng hạng VIP trong khách sạn tối om, chỉ le lói chút ánh sáng mập mờ cuối góc phòng, lại còn sặc mùi nước hoa hắc và nồng đến mức từ ngay trước cửa phòng Mikey đã cảm thấy khó thở. Nhìn những bộ quần áo đắt tiền vứt la liệt dưới đất, cậu chỉ chán nản đá chúng sang một bên rồi tiến vào bên trong. Nơi này vừa diễn ra một cuộc giao hoan, một cuộc giao hoan giữa hai cô ả và một gã đàn ông trung niên.

( Ran X Rindou ) Tình yêu và Tội lỗiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ