4 giờ sáng, Rindou lờ mờ thức giấc, nhìn ra ngoài cửa kính thấy trời vẫn còn tối liền an tâm mà rúc vào chăn ngủ tiếp. Mắt cậu khép lại nhưng bàn tay vẫn ý thức đưa sang bên cạnh tìm kiếm người thương, chỉ là lần mò mãi lại không thấy hơi ấm nào ngoài sự trống trải đến lạ.
Rindou cảm thấy có gì không đúng, cậu liền ngồi hẳn dậy bật chiếc đèn ngủ đầu giường. Ánh đèn vàng nhẹ tỏa sáng một góc giúp Rindou nhận ra chỉ có bản thân mình trong căn phòng này, bên cạnh không một bóng dáng thân quen nào, chỉ có một mảng ga giường đã bị nhăn nhúm lại từ vài giờ trước. Khoảnh khắc đó, Rindou cảm thấy thật sự trống trải và cô đơn vô cùng.
Ôm lấy mặt thở dài, cậu bước xuống giường đi lấy một cốc nước uống cho tỉnh táo. Không biết Ran đã rời đi lúc nào, cũng không biết hắn đi đâu, Rindou chỉ biết không có hắn bên cạnh, lòng cậu lại cảm thấy bất an vô cùng. Cậu cũng chả biết phải liên lạc với Ran bằng cách nào nữa, điện thoại thì rơi xuống biển đã mất từ lâu.
Rindou đi lại trong căn phòng rộng mang màu sắc cổ điển, cậu xem tivi, ngồi đọc sách, giặt đống quần áo bẩn cho Ran... làm mọi việc một cách nhàm chán để cố giết thời gian trong khi chờ Ran quay lại. Nhưng đợi thêm gần một tiếng rồi vẫn chả có gì thay đổi nên Rindou cũng dần cảm thấy trong lòng có chút khó chịu xen lẫn bực bội, nếu Ran về chắc chắn cậu sẽ chất vấn hắn.
Cứ chốc chốc, Rindou lại nhìn ra cửa, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đi qua dãy hành lang cũng đủ khiến cậu phải hồi hộp lắng nghe. Nhưng rồi lại kéo về cảm giác hụt hẫng khi tiếng động bên ngoài không dừng lại ở trước cửa. Cảm thấy chán nản, Rindou quyết định thay đổi không khí xung quanh bằng cách nhâm nhi một ly rượu vang thượng hạng bên khung cửa sổ cùng chút nhạc nhẹ.
Những ngọn đèn đường bên ngoài vừa vụt tắt, có mấy quán bar ở gần đó cũng vừa tàn cuộc, vài người đi làm từ sáng sớm đã xuất hiện trên con đường ẩm ướt do trận mưa tuyết đêm qua. Trời sắp sáng rồi, chỉ vài giờ nữa thôi, khu Roppongi này lại trở lên nhộn nhịp, sầm uất như mọi ngày. Nhấp ly rượu trên tay, Rindou bình thản ngắm nhìn khung cảnh bình yên bên dưới, phía xa trên bầu trời là những đám mây xám xịt đang cuồn cuộn kéo đến.
Tivi vẫn mở từ khi nãy tới giờ, nó chuyển sang chương trình thời sự, xuất hiện một bản tin đang được phát sóng trực tiếp
" Một vụ đánh bom tại trụ sở cảnh sát Tokyo đã xảy ra vào sáng sớm nay. Hầu hết các lối đi trong tòa nhà đều bị bịt kín. Theo như những gì chúng tôi ghi nhận được, có khả năng thủ phạm đã sử dụng loại bom mức độ sát thương tầm trung bình để nhằm đe dọa mọi người."
Tiếng người phóng viên át đi tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương bên tai Rindou, cậu quay người lại, chậm rãi đi đến bên chiếc ti vi.
" Hiện nay đã giải cứu được 15 nhân viên cảnh sát bị thương, trong đó có 2 người bị thương nặng đã được đưa tới bệnh viện. Bên trong trụ sở vẫn còn một vài người đang mắc kẹt và điều khiến chúng tôi lo lắng nhất chính là sự an nguy của một cháu bé 6 tuổi đang cùng chung số phận với những người ở trong đó. "
" NÀY NÀY NÀY !!!! ANH KIA, ĐỨNG LẠI ! "
Từ trong ti vi truyền tới tiếng hét, sau đó là bóng dáng một người đàn ông mặc bộ vest chỉnh tề chạy vụt qua ngay sau lưng người phóng viên. Chiếc máy quay cũng di chuyển, lia theo hướng chạy của người đàn ông đó. Hắn ta đẩy hết những người xung quanh ra một cách vội vã, bị tóm lại hắn liền cởi chiếc áo khoác để thoát thân, cứ thế mà chạy vào bên trong trụ sở đang đổ nát. Mà qua màn hình ti vi, Rindou đứng bất động nhìn hắn, bàn tay vô thức siết chặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
( Ran X Rindou ) Tình yêu và Tội lỗi
De Todo❌ Truyện của tôi, idea của tôi, tất cả chỉ được đăng tại Wattpad, xuất hiện ở những nơi khác đều là fake ❌ Kể cả việc bạn lấy idea của tôi và chỉnh sửa lại thành cốt truyện của riêng bạn cũng nằm ngoài sự cho phép của tôi. Cảm ơn vì đã đọc. ...