Diệp Bạch ngồi trong một nhã gian của trà lâu.
Là Khúc Tranh Vân mời hắn lên.
Đã lâu không gặp, khí sắc của Khúc Tranh Vân cũng không tính là quá tốt, nhưng khí chất giữa mày lại không hề suy giảm, chỉ cần mỉm cười cũng thấy được sự tha thiết chân thành, càng thêm giống một vị tiên nhân hạ phàm.
Khúc Tranh Vân giơ tay, tự mình rót trà: "Diệp đại nhân thoạt nhìn tựa hồ không tốt lắm?"
"Ngươi thoạt nhìn thật tốt." Diệp Bạch cũng không tiếp trà, chỉ nói như vậy.
Khúc Tranh Vân biết lời này không mang theo ý tứ gì bên trong. Theo cá tính của vị trước mắt này, có thể đi đến đây, cũng có thể tiếp lời như vậy... Bản thân đã được coi là có ý tứ đi? Giống như có suy nghĩ mà nhìn Diệp Bạch một lúc, Khúc Tranh Vân bỗng nhiên cười nói: "Đại nhân vì sự tình của Phi Vân Thành mà phiền muộn?"Diệp Bạch không nói gì.
Đầu ngón tay của Khúc Tranh Vân chạm vào chén trà: "Là về thành chủ?"
Ánh mắt Diệp Bạch lạnh hơn một chút.
Khúc Tranh Vân chú ý đến việc này, hắn nhẹ nhàng tách đề tài này ra: "Nói đến chuyện này, ta còn phải cảm tạ đại nhân lần trước đã chỉ rõ. Nếu không phải đại nhân nói ra ở lần đó, ta đại khái sẽ còn phải giữ lời ước định..."
"Giữ ước định không tốt?" Diệp Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
Có chút kinh ngạc, nhưng Khúc Tranh Vân vẫn vui vẻ trả lời: "Tất nhiên không phải không tốt, chỉ là quá mệt mỏi."
"Mệt sao?" Diệp Bạch giống như tự nói cho mình nghe, lại giống như dò hỏi.
Khúc Tranh Vân cười khẽ: "Muốn ta tuân thủ hẹn ước với người đã chết, chỉ còn lại xương cốt chồng chất nơi hoàng thổ... Cho dù ta có tuân thủ ước hẹn hay không, người đó cũng đâu biết được. Có thể giữ lại lời hứa của chính mình, cũng chỉ có kí ức cùng trái tim kia. Chính là giữ hay không giữ lời thì có ích lợi gì? Cũng không thể làm cho người ấy lại lần nữa sống lại," Khúc Tranh Vân thoáng trầm mặc, "cũng chỉ khiến bản thân đau buồn uổng phí mà thôi."
Diệp Bạch nhớ tới Văn Nhân Quân.
Khúc Tranh Vân để ý chính là "chỉ còn lại xương cốt chồng chất ở hoàng thổ".
Mà Văn Nhân Quân để ý...... Chỉ sợ chính là cho dù mộ chôn di vật cũng chẳng còn?
Văn Nhân Quân tìm một bóng hình tương tự nuôi ở bên người, nhưng trước nay lại không chạm vào.
Văn Nhân Quân không phải không biết thế thân chỉ là thế thân.
Như vậy... Ngày qua ngày nhìn thế thân, nhớ tới quá khứ, lại là......
... Thứ cảm giác như thế nào?
"Diệp đại nhân?" Thanh âm Khúc Tranh Vân vang lên mang theo chút nghi hoặc.
"Ngươi có đồ vật gì đặc biệt yêu thích không?" Diệp Bạch bỗng nhiên lên tiếng.
Khúc Tranh Vân sửng sốt, sau đó thì gật đầu: "Có."
"Nếu như có một ngày, có một đồ vật khác xuất hiện, thậm chí khiến ngươi không thể thích lại đồ vật trước kia... " Diệp Bạch đột nhiên dừng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
【Hoàn】NHẬP MA-Sở Hàn Y Thanh
General FictionTác phẩm: Nhập ma Tác giả: Sở Hàn Y Thanh Thể loại: đam mỹ Việt Hoá: Văn Khanh Biên tập và chỉnh sửa: $un Nguồn: Wiki Tag: 1×1, cường × cường, HE Truyện được biên tập với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả. BTV không biết ti...