Chap 45: CHIẾU CHỈ

646 73 1
                                    

Tối đó cả ba người Lệ Sa, Tử San và Tú Nguyệt cùng nhau ngồi lại ôn chuyện xưa, Tử San hỏi

"Tú Nguyệt, sao bây giờ muội mới về tìm chúng ta?"

Tú Nguyệt trưng ra vẽ mặt buồn bã, nói

"Thật ra đây là một câu chuyện dài. Nương của ta sau khi dắt ta về lại Bắc Cương thì cấm tuyệt đối ta không được về lại hoàng cung nữa. Có lần ta nghe tin Lệ Sa tỷ được lên ngai vàng, ta đã lén trốn nương để lên kinh chúc mừng cho tỷ ấy nhưng lại bị nương bắt gặp, thế là bị một trận no đòn. Ta không hiểu sao ngay cả khi phụ hoàng băng hà, nương cũng tuyệt đối không cho ta về kinh thành! Vì vậy ta cứ mãi ở Bắc Cương cho đến ngày mẫu thân ta qua đời"

"Thì ra vì vậy cho nên trước khi ta ở biên giới Bắc Cương về, muội đã đến gặp ta?"

Tử San vội hỏi, Tú Nguyệt cười, trả lời

"Đúng vậy, vì muội quá nhớ hai tỷ nhưng lại không cách nào đưa tin vào cung được cho nên lúc nghe đồn tỷ sắp về kinh ta liền đến thông báo cho tỷ một tiếng. Mà San tỷ à... lúc biết tin tỷ đánh trận với lũ người man rợ Khương Quỳ muội đã rất sợ hãi đó, ngày nào muội cũng cầu nguyện cho tỷ được bình an cho đến khi nghe tỷ quay về kinh, muội đã rất vui mừng!"

Lạp Tú Nguyệt vừa nói vừa nắm lấy cánh tay Tử San mà lắc, cử chỉ âu yếm vô cùng nhưng Tử San lại gạt tay Tú Nguyệt ra cười ngượng ngùng

"Xin lỗi Nguyệt muội, ta... chắc do xa cách quá lâu nên ta mới...."

Tú Nguyệt trong lòng dậy sóng vô cùng nhưng bên ngoài vẫn giả vờ cười

"Muội hiểu mà, tỷ đó giờ đâu thích gần nữ nhân"

"Chuyện không thích gần nữ nhân vì muốn để che giấu thân phận của ta thôi. Muội thừa biết mà nguyên nhân chính là do chúng ta đều đã trưởng thành có những lễ nghi vẫn nên hạn chế thì hơn"

"Xía... muội bất kể, muội vẫn nghĩ chúng ta dù có ra sao vẫn sẽ thân thiết như xưa thôi, phải không Lệ Sa tỷ tỷ?"

Tú Nguyệt nãy giờ tỏ vẻ gần gũi với Tử San nhưng mắt vẫn liếc nhìn qua Lệ Sa, nàng ấy vẫn nhàn nhã nhấm nháp rượu không như khi xưa mà bày tỏ chút thái độ khó chịu nào.

Thật ra Lệ Sa đang rất nhớ Thái Anh, không biết nàng ấy vết thương thế nào rồi, có đỡ hơn chưa? Có phải ban đêm sẽ nhức đến không ngủ được. Càng nghĩ càng xót cho đến khi Tú Nguyệt hỏi, nàng mới giật mình, nàng cười đáp

"À.... thì muội nói cũng đúng, mà muội nói gì?"

"Lệ Sa tỷ xấu quá, nãy giờ không thèm để ý gì câu chuyện cả, tỷ đang lo nghĩ gì sao?"

Lệ Sa cười nói

"Không có, chỉ là đang nghĩ một số chính sự thôi"

Tú Nguyệt hờn giận

"Đã nói là làm tiệc đãi muội, cớ sao lại để tâm đến việc khác"

Thấy Tú Nguyệt có vẻ ủy khuất, Lệ Sa ân cần an ủi

"Thôi, ta xin lỗi. Ta sẽ không nghĩ chuyện khác nữa. Mà ta nghe không lầm thì muội nói Giang phi đã qua đời"

[Lichaeng] HOA DUYÊN CHỈ NỞ MỘT LẦN!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ