“Chúng ta vẫn chưa xong đâu”
“Anh không làm gì hết mà Gulf”
Gương mặt Mew ủ rũ cúi xuống, hai mắt lâu lâu lén ngước lên dò xét thái độ của Gulf xem như thế nào. Cậu nhăn mặt uống ngụm trà trái cây rồi đặt ly xuống bàn, làm mọi thứ một cách nhẹ nhất có thể, tốt nhất là không phát ra tiếng động nào
“Chính vì anh không làm gì mới có tội nhất đó. Đáng lẽ anh phải tránh chứ, cứ đứng yên để cô ta ôm ấp rồi hôn anh như vậy à?”
Mew vội vàng đến bên cạnh Gulf để giải thích và vỗ về. Chỉ tiếc anh vừa chạm vào, cậu đã cáu lên
“Đừng chạm vào em. Đứng ra kia!”
Đoán xem khung cảnh bây giờ là thế nào? Người vừa tranh thủ ngồi xuống kia lại phải đứng lên, ra đúng chỗ của mình rồi lặng lẽ nhìn Gulf
“Anh đã tránh rồi, anh rất biết giữ mình đó…”
“Nhưng hôn cũng hôn rồi. Tôi còn là người vinh dự được chứng kiến cơ đấy…”
“Thôi mà Gulf, anh xin lỗi”
Vừa nói, Mew lại vừa như thói quen bị hút lại gần mà vô thức tiến đến chỗ Gulf, nhưng chỉ cần cậu trợn mắt lên một chút, ý thức của Mew liền bị đánh gục. Rồi thì chỗ đứng trong gia đình của anh cũng chỉ vỏn vẹn có một viên gạch bé xíu, chưa được cho phép thì tuyệt đối không dám tự ý di chuyển nữa. Gulf giận thật rồi.
Mew biết là do mình, đáng lẽ từ đầu anh nên cứng rắn hơn thế này nữa, nếu anh không để lộ cơ hội, Kyolin cũng sẽ không chớp thời cơ nhanh như vậy. Chỉ cần Gulf phiền lòng thì đều là do anh cả rồi. Nhưng đứa nhỏ kia đang rất cáu gắt, không cho anh lại gần, vậy thì làm sao có thể dỗ dành được đây.
Gulf lờ quay đi chỗ khác, không trả lời cũng không nhìn Mew. Một lúc sau, anh bước ra khỏi phòng mà không nói tiếng nào làm Gulf bất ngờ và hụt hẫng. Cậu khó chịu lấy tay đánh liên tục xuống ghế. Vậy mà đi rồi? Không nói gì mà đi rồi? Bỏ cậu lại đây luôn sao? Thật sao? Mew Suppasit anh dám?
Bị chiều hư rồi, Gulf cảm thấy càng tức giận cổ họng mình càng nghẹn lại, hai mắt cũng ươn ướt. Tự dưng cảm thấy tủi thân quá thể. Cậu chỉ cần được dỗ dành một chút thôi mà. Ai bảo Mew để người ta đụng chạm anh như vậy. Gulf không giận không lẽ có thể ôm ấp rồi hôn anh như bình thường hay sao. Chỉ cần nghĩ trước khi mình về tới, người kia đã lợi dụng chiếm hết tiện nghi thì liền không chịu được mà tức giận. Vậy mà Mew lại còn không để ý đến cậu. Tủi thân quá. Bực dọc quá đi mất thôi!
Lâu như vậy mà vẫn chưa trở lại, xem ra Mew về mất rồi. Rõ ràng bình thường rất ân cần, vậy mà chỉ mới có chút chuyện đã như thế rồi. Gulf thật sự khá thất vọng, cậu không nghĩ Mew sẽ như thế này. Gulf đã tưởng tượng anh phải dỗ dành mình một chút, chỉ cần một chút thôi cậu sẽ liền bỏ qua, vì dù gì đây đều là trò chia cách mà Kyolin bày ra, hoàn toàn không phải là lỗi của Mew, anh đã vạch rõ ranh giới rồi nhưng người kia vứt bỏ thể diện không chịu tiếp thu thì cũng không ai có thể làm gì được. Nhưng cuối cùng còn chưa nói được mấy câu thì Mew biến đâu mất rồi. Nói không buồn là nói dối. Gulf từ tức giận trở nên buồn lòng nhiều, cậu mặc kệ, lấy chăn trùm kín người rồi nằm xuống sofa mà ngủ. Hôm nay là chủ nhật, mọi người cũng chỉ làm nửa buổi là tan làm. Chuyện náo động ở phòng Gulf vừa rồi đã truyền đi gần xa, vì vậy càng không có ai dám đến làm phiền cậu.
BẠN ĐANG ĐỌC
🪐Bầu trời nắng ở đáy đại dương xanh🪐(END)
Romance_Văn án_ Người đâm vào xe tôi cũng là người đã đâm vào trái tim tôi. Nắm bắt được tâm lý của tất cả mọi người, cuối cùng vẫn ngả mũ chịu thua mà chìm trong đôi mắt của em. Em có muốn một đám cưới trong mơ? Trên chiếc du thuyền lớn giữa đại dương mê...