𝗖𝗵𝗮𝗽 𝟯𝟳: Nghĩ
“Ăn nhiều vào nhé, đừng khách sáo”
“Vâng ạ”
“Gulf, sau này có gì con cũng có thể chia sẻ với ba mẹ, đừng giữ khư khư một mình như vậy. Chỉ cần con nói thì ba mẹ liền đồng ý”
Ông Daf thủ thỉ với con trai nhân lúc không khí giữa mọi người đang thoải mái. Ông luôn tranh thủ từng giây từng phút để đứa con trai này của mình cởi mở hơn một chút. Thân làm cha mẹ, nhưng ông còn không tự tin có thể hiểu con mình hơn Mew
“Con không muốn học kinh tế nữa”
Gulf dứt khoát. Những thành tựu đạt được trong ngành hải dương học của cậu quá ấn tượng, nhất là đối với một sinh viên chỉ mới năm ba. Không khó để nhận ra Gulf rất có tài năng ở khoản này, và chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng nghe được lời thú thật của Gulf
“Được”
Cũng dứt khoát y như khí khái của Gulf ban nãy, ông Daf nhanh chóng gật đầu. Vein tròn mắt ra nhìn, và Gulf cũng vậy. Cậu không ngờ ông dễ dàng đồng ý đến như vậy, vì vốn dĩ ban đầu Mew được đưa đến cũng chỉ là để khuyên nhủ cậu đi học ngành kinh tế ấy thôi. Có chuyện gì xảy ra với ba cậu sao? Đó cũng là câu hỏi của Vein. Cậu ta cứ nghĩ ba nuôi sẽ khắt khe hơn với Gulf, nào ngờ càng ngày lại càng thấy ông chiều chuộng chàng độc tôn của mình như một cậu ấm thực thụ. Nhưng Vein không hiểu, đó là cách nuôi dưỡng một đứa con trai trưởng thành có chính kiến và ước mơ, chứ không phải để dưỡng ra một chàng ấm sa đọa.
“Con muốn học ngành hải dương, hay muốn trực tiếp theo giáo sư Stromy học?”
Mẹ Gulf dịu dàng lên tiếng, giọng nói êm đềm càng khiến cậu có cảm giác gia đình nhiều hơn. Gulf suýt tí nữa thì khóc. Cậu trước giờ không thân thiết với gia đình, không tâm sự, không chia sẻ, thậm chí là không thấu hiểu ba mẹ mình. Vì vậy cậu cũng không cầu mong sự thấu hiểu từ họ. Ban nãy Gulf nói ra cũng như một lời thách thức, bảo rằng cậu cứ không muốn học kinh tế nữa, cứ muốn đi theo ý thích của mình, nhưng không ngờ ba mẹ lại đồng ý, lại còn tận tâm tận lực muốn sắp xếp nơi học cho cậu, bồi dưỡng thành một nghiên cứu viên chuyên nghiệp. Được gia đình thấu hiểu niềm yêu thích và ước mơ không phải là điều mà ai muốn cũng có được, và cậu là một trong số những người may mắn đó. Sự ấm áp đến từ chính gia đình mà từ lâu cậu không thật sự ngó ngàng gì đến. Cảm xúc lúc này của Gulf ngoài vui sướng ra, cậu còn cảm thấy thật tệ. Tệ nhất là bản thân mình, khi đã không làm tròn trách nhiệm của một người con.
Lời quan tâm nói ra từ chính miệng người mẹ cậu không biết bà thích gì ghét gì, nói ra từ chính miệng người ba cậu không biết ông đối với cậu có bao nhiêu yêu thương và tâm huyết. Gulf cứ nghĩ có Mew thôi là đủ, anh sẽ yêu thương cậu, tôn trọng cậu, cho cậu tất cả sự ấm áp và thấu hiểu mà cả đời này đều không cần và cũng không tìm thấy ở đâu nữa. Đưa về ra mắt gia đình chẳng qua cũng chỉ là một nghi thức, để họ biết cậu là người của anh. Nhưng không ngờ đây là những thứ Gulf nhận lại từ gia đình, trong buổi tối ngày hôm nay.
Có lẽ Mew nói đúng. Không có gì có thể thay thế được gia đình hết, kể cả anh. Gulf đang cảm thấy ấm áp, trong sự yêu thương mà vốn cậu đinh ninh chắc rằng mình sẽ không bao giờ cần đến, một sự vỗ về từ gia đình. Hôm nay, khi ở đây, nghe những lời nói này, ăn những món ăn này, được bao bọc trong những lắng lo tỉ mỉ này, Gulf mới cảm thấy không phải mình không cần, mà chỉ là lâu ngày khép mình nên không tiếp nhận được, tiếp nhận rồi lại muốn nó tiếp diễn mãi không thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
🪐Bầu trời nắng ở đáy đại dương xanh🪐(END)
Romance_Văn án_ Người đâm vào xe tôi cũng là người đã đâm vào trái tim tôi. Nắm bắt được tâm lý của tất cả mọi người, cuối cùng vẫn ngả mũ chịu thua mà chìm trong đôi mắt của em. Em có muốn một đám cưới trong mơ? Trên chiếc du thuyền lớn giữa đại dương mê...