"Em vẫn đang ở viện nghiên cứu đúng không?"
"Anh đến đây sao?"
"Ừm, anh đang trên đường đi rồi. Mua cho em bánh socola ít ngọt nhé"
"Hãy đến đây và đưa em đi. Không nghĩ lại phiền phức như vậy"
"Vậy về nhà nhé"
"Anh không phải làm việc à?"
"Công việc hôm nay mang về nhà cũng được"
Anh chỉ nói vậy, nhưng đủ để Gulf biết ý nghĩa của câu nói đó chính là: Gulf của anh quan trọng nhất.
Cậu không nói gì nữa, chờ anh tạm biệt rồi tắt máy. Cứ nghĩ rồi thì mọi thứ cũng chỉ là lời nói, không ảnh hưởng gì đến cậu, nhưng không ngờ lại ảnh hưởng nhiều đến như vậy. Phiền phức, thật quá phiền phức. Cả ngày hôm nay cậu không thể tập trung vào làm việc, ai nói người làm khoa học thì không lắm chuyện đâu chứ, ở đâu không biết, nhưng mấy người ở đây ấy à, tài buôn dưa lê của họ không kém cạnh gì ai cả đâu.
Cứ tưởng hất chân Uyla ra khỏi đây sẽ được yên tĩnh triệt để, nào ngờ lại phát sinh thêm những chuyện này. Dù chỉ là khen thôi, nhưng…rõ rồi đó, Gulf không phải một người ưa náo nhiệt.
Sau khi nghe điện thoại Mew gọi bảo anh đến rồi, Gulf mệt mỏi tìm ra xe. Mew nhìn "cái đồ mê ngủ nhà anh" uể oải như vậy vừa thương lắm, mà cũng vừa buồn cười. Chỉ thiếu chút nữa thôi là Gulf nằm hẳn xuống lăn đi chứ không lê từng bước dài mệt nhoài như vậy, Mew liền ra khỏi xe, nắm tay em dắt lên xe.
"Phiền phức lắm sao?"
"Anh không biết đâu, cả ngày hôm nay họ đã nói với em rất nhiều, nhưng nội dung đều chỉ có một"
"Để anh tìm cách để mọi người đặt chuyện đó sang một bên. Ngày mai cứ đi làm bình thường, còn hôm nay nghỉ sớm một hôm nhé"
"Thật ra cũng không đến nỗi như vậy, em chỉ nói thế thôi"
"Đã là lời em nói thì làm sao anh dám xem nhẹ đây"
Mew quẹt quẹt ngón trỏ lên má Gulf, chọc cho em cười lên
"Mọi người sẽ quên nhanh thôi"
"Em biết"
"Vậy về nhé"
"Ừm. Bánh của em đâu?"
"Em muốn ăn bây giờ luôn sao?"
"Em đói"
"Được, đợi anh một chút"
Mew mở sẵn hộp rồi đưa bánh cho Gulf ăn. Trên đường đi còn dừng lại mua một gói khăn giấy ướt, phòng trừ trường hợp Gulf bất cẩn để bánh dính vào tay hoặc lên mặt, thường thì là thế, Gulf luôn để lại dấu vết kem trên người mình, vì vậy cậu không giỏi nhất ở khoản ăn vụng.
Mew nhớ có một lần Gulf giận anh nên không thèm ăn cơm, chỉ trốn trong chăn ngủ đến tận khuya, sau đó không chịu nổi nữa mà lén mò xuống bếp ăn vụng. Cậu vớ đại một ít bánh mì sandwich trong tủ lạnh, mà vốn là anh cố tình để lại cho vì biết chắc Gulf thế nào cũng sẽ đói, sau đó ngồi co chân lên ghế ăn sạch, còn chén thêm một ly sữa.
BẠN ĐANG ĐỌC
🪐Bầu trời nắng ở đáy đại dương xanh🪐(END)
Romance_Văn án_ Người đâm vào xe tôi cũng là người đã đâm vào trái tim tôi. Nắm bắt được tâm lý của tất cả mọi người, cuối cùng vẫn ngả mũ chịu thua mà chìm trong đôi mắt của em. Em có muốn một đám cưới trong mơ? Trên chiếc du thuyền lớn giữa đại dương mê...