Sáu năm sau....
"Nhanh lên nào, con vẫn chưa thay quần áo sao?"
Một người phụ nữ quý phái vội vàng bước vào phòng, trông thấy cô con gái của mình vẫn ngồi thừ ra ở một góc thì không khỏi sốt ruột
"Mẹ à, con thật sự không muốn tham gia đâu, con mệt lắm"
Bà mẹ bước lại gần nắm lấy tay cô:
"Hôm nay con là chủ nhân của buổi tiệc mà, sao lại không tham gia được chứ, hơn nữa, hôm nay gia đình chủ tịch Joo cũng đến mà"
Cô gái bất ngờ quay sang nhìn mẹ mình:
"Sao cơ? Thế cái người mặt lạnh đó có đi theo không ạ?"
Bà mẹ bật cười nhìn cô:
"Mặt lạnh gì chứ, cậu ấy là cháu của chủ tịch Joo, hai đứa cũng trạc tuổi nhau mà, con không thích cậu ấy à?"
Cô bé khẽ gật gật đầu, bà mẹ buồn cười nhìn cô, thầm nghĩ: con bé này thù dai thật, chắc vẫn còn nhớ chuyện của ba năm trước đây mà. Cô bé bỗng nhớ về mùa hè ba năm trước, cả nhà cô cùng đến Nhật để du lịch. Khi đó bạn của cha cô mời cả gia đình họ đến căn biệt thự của mình, cô khá tò mò nên đã đi khám phá ngôi nhà. Cô bước vào một căn phòng, xung quanh có rất nhiều đồ chơi, nhưng thứ làm cô đặt biệt chú ý là một bức tranh treo ở góc phòng. Cô nghiêng đầu quan sát, thầm thắc mắc tại sao một bức tranh bình thường đến thế lại được lồng trong khung kính cẩn thận, vừa định cầm lên xem thử thì có tiếng người hét lớn:
- Không được chạm vào!
Vì giật mình, cô đã đánh rơi bức tranh, từng mảnh kính vỡ bắn tung tóe, một cậu bé tầm tuổi cô tức giận bước vào, khuôn mặt cậu ấy làm cô vô cùng sợ hãi, cậu giận dữ nhìn cô gằn từng tiếng:
- Ra ngoài!
Vì từ trước đến nay chưa có ai quát cô như thế khiến cô uất ức òa khóc, mẹ cô nghe thấy tiếng con gái khóc thì lập tức chạy đến, bố cô và giám đốc Joo cũng chạy đến căn phòng. Mẹ cô lo lắng nhìn cô:
- SuRyeon à, có chuyện gì vậy con?
Cô vẫn còn khóc, không nói thành lời. Mấy người lớn đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu bé, giọng một người đàn ông ồm ồm vang lên:
- Dantae, có chuyện gì thế?
Cậu vẫn không trả lời, người đàn ông tức giận định tiến đến túm lấy cậu thì một bàn tay đã kéo ông ta lại:
- Sung Woo à, cậu định làm gì thế, chỉ là bọn trẻ đùa giỡn cãi nhau thôi mà, không có việc gì nghiêm trọng đâu, chúng ta còn có việc quan trọng cần bàn mà
- Nhưng mà,...
- Thôi, thôi, đi nào
Nói rồi, người đàn ông nọ kéo giám đốc Joo ra khỏi phòng, mẹ cô cũng dắt cô đi.
- Mau thay đồ đi nào!
Giọng nói của mẹ cô kéo Suryeon quay về với thực tại, cô uể oải làm theo lời mẹ. Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật 15 tuổi của cô, khách đến rất đông, đa số đều là đối tác bạn bè của bố mẹ cô. Bạn bè của Suryeon rất ít, hay nói đúng hơn cô không có lấy một người bạn thân nào vì lúc nào bên cạnh cô cũng có vệ sĩ đi theo túc trực, cô có cảm giác lúc nào cũng bị người khác giám sát. Suryeon mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt, hiện giờ trông cô đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, cao quý. Cô không biết rằng có một đôi mắt đã dõi theo cô suốt buổi tiệc, cậu ấy đứng ở một góc lặng lẽ quan sát cô. Cô lướt thấy bố mình đang vội vã bước đến, vừa đi vừa tươi cười:
YOU ARE READING
DanRyeon: Nếu không có hận thù
Hayran KurguViết lại về cuộc đời Dante, nếu như năm 8 tuổi cậu bé Dante lựa chọn một cách khác để đối mặt với biến cố của đời mình, liệu cuộc sống của cậu sẽ thay đổi như thế nào hay cuối cùng tất cả đều không thoát được sự sắp đặt của "số phận", liệu cậu và Su...