20

10K 1K 313
                                    

Ngọc Tiên xót xa lắm khi những lời nói vô tình ấy lại do chính em ba mà cô yêu quý thốt ra. Cô vô thức lùi ra sau vài bước, giữ một khoảng cách nhất định đối với Mỹ Kim. Em ba không muốn cô chạm vào người thì cô sẽ không chạm.

"Đêm qua em không ngủ sao?"

Vừa rồi trông qua đôi mắt đờ đẫn của nàng, Ngọc Tiên sớm biết vụ ma dắt hôm qua đã khiến Mỹ Kim được một phen thức trắng rồi.

Mỹ Kim không trả lời cô nữa, chỉ còn là mấy tiếng ậm ừ khản đặc nơi cổ họng. Nàng lén lút lau nước mắt, khịt mũi một cái, nói.

"Chị không cần quan tâm tới em làm chi nữa đâu."

Ngọc Tiên sững người. Em ba cự tuyệt chị đến thế sao?

"Kim."

Một tiếng "Kim" đầy bất lực vang lên, nó như chứa đựng biết bao lời xoa dịu của Ngọc Tiên. Nhưng đối với Mỹ Kim, mấy lời như nịnh nọt của chị cả càng khiến nàng trở nên xa cách với con người này thêm thôi.

Ngọc Tiên không sợ điều tiếng, nhưng Mỹ Kim thì lại sợ.

"Chị ra khỏi buồng em đi."

Một lời đuổi khéo vô tình khiến ánh nhìn Ngọc Tiên trĩu xuống thấy rõ. Trước giờ chẳng ai dám đuổi mợ cả nhà này bao giờ, chỉ có duy nhất mợ ba mà thôi đó.

"Ừa, chị đi."

Nói đoạn, Ngọc Tiên chỉ đành lẳng lặng rời khỏi buồng Mỹ Kim trong cái tâm trạng không thể nào nặng nề hơn. Cô cảm tưởng như trái tim mình như có mấy chục tảng đá đè lên vậy. Mỹ Kim cự tuyệt đã đành, đằng này còn đuổi khéo nữa chứ.

Ngọc Tiên thơ thẫn lắm, cô không ngờ chỉ là một cái hôn mà lại khiến Mỹ Kim lật mặt đến thế.

Vậy là mợ ba giận mợ cả rồi, giận thiệt chứ không giận giả nữa. Người ta hôn có cái mà cũng giận, có đỡ cho khỏi té thôi mà cũng giận, khổ mợ ba ghê vậy đó! Từ sớm bửng tới giờ, hai mợ chẳng thèm nói với nhau câu nào, một câu hỏi thôi càng không. Không khí trong gia trang họ Trịnh bữa nay sao ngột ngạt quá.

Mợ cả Ngọc Tiên ngoài mặt dửng dưng chả quan tâm, nhưng thực chất trưa giờ cô cứ ngồi lì ở sảnh trước, hướng tầm mắt qua gian phòng im thin thít của Mỹ Kim. Trong lòng Ngọc Tiên buồn não nề, buồn đứt từng khúc ruột. Cô ngồi chả thèm uống trà hay đọc sách như thường lệ nữa, chỉ ngồi rồi tự động thở dài thôi.

Em ba làm gì trong đó vậy không biết.

Con Bưởi hầu nhà mà như là cái xó xỉnh trút bỏ mọi bực dọc của mợ cả vậy. Nó lau nhà cũng bị chửi, cho gà ăn cũng bị chửi, mà ai chửi, chỉ có Ngọc Tiên chửi chớ ai. Cô chửi vì nó không gọi được Mỹ Kim ra khỏi buồng, nhưng Bưởi cố gắng hết sức rồi, năn nỉ muốn gãy cả lưỡi mà Mỹ Kim có thèm nói chuyện nửa lời đâu.

Tụi gia đình hôm nay cũng chẳng dám hó hé lớn tiếng gì, vì tụi nó biết trong nhà đang có chiến tranh lạnh dữ lắm. Trước lúc mợ ba về, gia trang nhà họ Trịnh mặc dù căng thẳng nhưng ít ra vẫn còn tiếng nói, tiếng cười rôm rả. Cho tới khi rước Mỹ Kim, tám bận một ngày là hết bảy bận nhà có đánh đập, cãi lộn rồi.

(Duyên gái) Nhớ khúc ầu ơNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ