Chap 4: Cậu về.

6.1K 423 69
                                    

Đến khi bà cả nhà phú hộ rời đi, Điền Chính Quốc vẫn đau khổ quỳ dưới đất lạnh ôm lấy chân bàn thờ của má.

"Con... cha nghèo quá, không bảo vệ được cho con." Cha Điền khổ tâm ôm lấy đầu con.

Trong lòng Chính Quốc như chết lặng. Một người bề ngoài từ bi, đức độ như bà cả, không ngờ có ngày vì muốn ép cậu về làm bé cho con trai mình mà đến đập cả bàn thờ má cậu.

Nhìn sang người cha đang sốt vó lo lắng cho mình, Chính Quốc nén đau an ủi cha:

"Cha... con không sao. Cha nằm chờ con, con đi mời thầy lang cho cha."

Cha Điền vuốt nhẹ tóc con trai, nhìn thân người lấm lem đất cát, quần áo xộc xệch vì bị đánh.

"Con cũng bị đau mà."

"Con không sao. Cha nghỉ ngơi đi." Chính Quốc lắc đầu vỗ nhẹ lưng đỡ cha nằm xuống chõng tre.

Đảm bảo cha đã an yên trên chõng, Điền Chính Quốc lê tấm thân đau rát đi mời thầy lang về chữa thương cho cha.

[...]

Chiều đó, thằng Mang phòng nhì nhà phú hộ lại mang bản mặt hồ hởi chạy sang. Từ xa xa đã nghe tiếng reo vui mừng của nó.

"Quốc ơi! Chú Điền ơi! Tin vui! Tin vui!"

Điền Chính Quốc đang uể oải ngồi bệt xuống đất quạt mát cho cha ngủ, nghe tiếng reo liền bừng tỉnh khỏi cơn thất thần.

Cha Điền cũng tỉnh giấc: "Cái chi vậy con?"

"Hình như là tiếng thằng Mang, thưa cha."

Chính Quốc chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy. Vừa đi tới cửa, thằng Mang đã chạy vọt vào.

"Có tin vui nè."

"Giờ có tin chi, tao cũng không vui nổi đâu mày ơi." Chính Quốc cúi đầu, nước mắt không biết từ đâu chuẩn bị tuôn rơi.

Thằng Mang vẫn rất hí hửng: "Thì cứ nghe đi rồi biết vui à."

Điền Chính Quốc cười mỉm, nụ cười đó không còn tươi sáng, rạng rỡ như trước nữa. Toàn chỉ thấy gượng gạo đến bi thương.

"Thôi. Tao đang buồn, không nghe đâu."

Cậu quay đầu vào, cứ cúi thấp đầu xuống, tránh cho cha nhìn thấy mình khổ tâm sắp khóc mà đau lòng.

Bỗng dưng, từ ngoài cửa có một tiếng nói ấm áp truyền đến. Giọng nói này, âm điệu này, là thứ mà bấy lâu cậu mong chờ.

"Tin anh về cũng không làm em vui được sao?"

Điền Chính Quốc đực người ra, bất ngờ không nói thành lời. Mắt trực trào lệ tuôn chầm chậm quay người lại.

Giây phút nhìn thấy người mình thương, nước mắt đã không còn nhịn được nữa, thi nhau lã chã trên gương mặt dịu hiền của Chính Quốc.

Trái tim trong lồng ngực cũng không đợi đánh thức mà tự động bật dậy đập thình thịch.

Điền Chính Quốc vừa mừng, vừa xót. Bao nhiêu gồng gánh mạnh mẽ trên người khi nhìn thấy cậu ba Kim liền được buông xoã cả thảy. Cả thân thể này cũng vậy.

Chính Quốc ngã xuống. Mắt chỉ thấy một màu đen kịt, chỉ nghe được một chữ 'Em..." da diết của người thương, rồi ngã xuống.

Cũng chưa kịp ấm ức mà nói: Sao bây giờ cậu mới về?

[...]

Kim Thái Hanh đang háo hức đứng trước sân, phía sau là má hai đem một thùng tơ lụa, một thùng vàng bạc, vòng tay, vòng ngọc và trầu cau tới.

Chính Quốc vừa ngã xuống, Thái Hanh liền tức thì sải dài chân chạy đến ôm lấy.

Cậu ba phát hiện ra, em Quốc của cậu tay chân bị xước xát, bầm tím hết cả.

Rốt cuộc là ai đã làm?

Thầy lang được mời tới rồi lại rời đi. Kim Thái Hanh nghe lời chẩn bệnh liền đau xót không thôi. Từ đầu đến cuối, Hanh chỉ nắm tay Quốc không rời.

"Rốt cuộc là có chuyện chi vậy ông Điền? Nhà cửa cũng bề bộn quá trời rồi." Má hai ngồi lên ghế tre, nhíu mày nhìn quanh căn chòi eo hẹp.

Cha Điền thương tâm nhìn con, ngậm ngùi kể mọi chuyện cho má con cậu ba hay.

Má hai mấy hôm nay đi chợ huyện lựa vải vóc, sính lễ hỏi cưới Quốc cho con trai, đâu biết được mấy chuyện độc địa của má cả.

"Bây mang sính lễ về nhà, để trong phòng bà đi."

Nói rồi má hai quay sang con trai đang thất thần nắm tay người con trai khác bất tỉnh trên giường.

"Nè, má về trước nghen, bây ở đây coi nói chuyện chia tay với thằng Quốc đi."

Kim Thái Hanh cũng không thiết trả lời má mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn về hướng xa xăm.

Má anh là vợ bé, cũng không thể cãi lời vợ lớn được. Nếu người ép Chính Quốc gả là một nhà khác, may chăng có thể dùng quyền thế đè người. Đây cố tình lại là người trong nhà, lại còn là bà lớn. Quyền đâu để đè? Quyền đâu để má đòi Quốc lại cho anh đây.

[...]

"Em tỉnh rồi hả?"

Kim Thái Hanh nhìn Chính Quốc đang giương to cặp mắt u buồn về phía mình.

Cậu tỉnh rồi! Ổn rồi!

Mà cũng không ổn.

Có được thoả lòng đâu mà ổn.

Điền Chính Quốc nhìn gương mặt thẫn thờ của cậu ba. Lần đầu tiên cậu chịu chủ động nhìn thẳng vào mắt cậu ba.

"Cậu biết chuyện rồi?"

Lời cậu nói nhẹ tênh nhưng lại như tăng thêm trọng lượng cho tảng đá đang đè nặng trên ngực trái của anh. Kim Thái Hanh ngập ngừng, nặng nề nói:

"Biết rồi."

"Cậu..." Chính Quốc định nói nhưng lại bị ngón trỏ của cậu Kim chặn lại.

"Vẫn là để anh nói trước có được không?"

Vẫn là dịu dàng, vẫn là ôn nhu nhưng sao lần này lại thắt ruột thắt gan đến vậy.

~ cut ~

Tranh thủ chứ mốt không có thời gian nè

[Vkook - BTS] Lỡ một kiếp sầu, bù một kiếp thương.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ