ღ Chương 167: Trò chơi đánh cược ღ

32 2 3
                                    

Người dịch: Pey

Tuy là đầu thu nhưng Lư Oanh bị lạnh đi bộ về nhà thiếu chút nữa bị bệnh, ngày hôm sau đầu óc có vẻ nặng nề, tìm đại phu đến xem bệnh, kết quả nói rằng thể chất nàng cường kiện khoẻ mạnh, nói cách khác chỉ bị cảm lạnh một trận.

Thời đại này mà bị cảm lạnh có thể dẫn tới chết người, ngay lập tức doạ cho Lư Vân và Nguyên thị sợ hãi, cả hai người nửa bước cũng không chịu rời Lư Oanh, mãi đến buổi chiều thấy Lư Oanh không có chút không khoẻ nữa, bọn họ mới thở dài nhẹ nhõm.

Ngày đó Quách Duẫn rời đi đã từng nói qua, sẽ có người đến bái phỏng mời nàng đến nhà chơi. Nhưng mà Lư Oanh chưa kịp nghĩ tới, liền có người đầu tiên đến cửa cầu kiến, là người trong nhà họ Dương, có quan hệ với hai tỷ đệ bị nàng cho tắm sông ngày đó, Dương Sinh.

Con người Dương Sinh vẻ ngoài tuấn tú, nói chuyện cử chỉ ôn hoà lễ độ, rất có phong thái sĩ tộc, là dạng người chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ nảy sinh hảo cảm với hắn.

Sau khi hắn nhìn thấy Lư Oanh, ánh mắt ngưng đọng lại, nhìn xiêm y trắng tinh tế đánh giá, Dương Sinh nho nhã mà cười nói: “Quả nhiên”.

Hắn chỉ nói hai chữ.

Bình thường Lư Oanh hẳn sẽ thắc mắc hỏi.

Có điều cái người vừa mới khoẻ lại có chút lười biếng truy hỏi như Lư Oanh, lại dùng con mắt cười cười nhìn Dương Sinh một cái, sau đó rũ mắt xuống nhấp rượu, chẳng nói gì cả.

Nàng tuy rằng cái gì cũng không nói, nhưng khí chất bình thản này vẫn khiến cho Dương Sinh ngượng ngùng.

Hắn vội đứng lên, chắp tay hướng Lư Oanh cười nói: “A Văn vừa đến Lạc Dương, hẳn chưa được đi khắp nơi ngắm cảnh. Chi bằng vi huynh làm người hướng dẫn mời A Văn đi du ngoạn?”.

Lư Oanh cười nhạt nói: “Được”.

“Mời”.

Ở lúc Lư Oanh lên xe ngựa và hắn cưỡi ngựa đi song song, Dương Sinh rốt cuộc không nhịn được tò mò, thẳng thắn hỏi: “A Văn cũng mang họ Lư… Không biết có phải họ hàng với Lư thị Phạm Dương chăng?”.

Họ Lư trong thiên hạ này, được nhắc nhiều nhất là Lư thị Phạm Dương, những cái khác đều không đáng nói tới… Cho nên Dương Sinh nhịn rồi lại nhịn cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề.

Lư Oanh sớm đợi câu hỏi này của hắn.

Trên thực tế, tối hôm qua chuyện nàng và Dương Lư thị xung đột, kế đó Lư Oanh liền tính toán hết thảy… Tại thành Lạc Dương đầy rẫy lại lọt ra một kẻ họ Lư, lại không tra ra được lai lịch người này, bối cảnh lại không rõ, sự việc này nếu nói Phạm Dương Lư thị không có hứng thú là giả.

Nàng tưởng rằng chuyện của phụ thân nàng, bằng sức một người đi điều tra, quả thật quá chậm lại còn không thú vị. Cứ như vậy bình tĩnh ném một hòn đá xuống ao, gây sự chú ý làm nhiều người tham gia điều tra bối cảnh của nàng. Chẳng phải rất tiện cho việc điều tra sao?

Bởi vậy Lư Oanh hơi rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói: “Họ hàng sao? Có lẽ có… thời chính quyền Vương Mãng, nhiều nhà liên đới chịu biến cố. Ta đây vẫn luôn ghi nhớ lời phụ thân trước khi lâm chung, trở về Lạc Dương, ở cái địa phương này, nơi mà vi phụ từng làm vương hầu ngạo nghễ!”.

[Edit] Phượng Nguyệt Vô Biên (凤月无边) - Lâm Gia ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ