Edit: NaNa
Beta:123_456_789 & Hàn Phong TuyếtHai tỷ đệ vui vẻ đi vào trong nhà. Lư Vân vừa giúp tỷ tỷ đặt đồ xuống liền chạy vào phòng đọc sách.
Trong lúc Lư Oanh đang bận rộn nấu bữa tối, ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng chửi rủa.
Lư Vân dỏng tai lên nghe, loáng thoáng được mấy câu: "Lư thị ngươi là cái đồ đê tiện", không khỏi căng thẳng đứng bật dậy, nhìn về phía Lư Oanh gọi: "Tỷ tỷ, hình như có người đang mắng tỷ thì phải?".
Lư Oanh đã sớm biết. Nàng thong dong chỉnh cho lửa nhỏ lại, nhìn thoáng qua nồi cơm, đoán chừng một lát nữa mới chín, xong đâu đó mới đi ra ngoài. Lư Vân cũng nhanh chóng chạy ra, vọt tới phía sau tỷ tỷ.
Hai tỷ đệ càng đến gần càng thấy tiếng chửi kia thêm vang: "Lư thị, ngươi là đồ tiện nhân, ngươi là đồ không biết xấu hổ...".
Phía ngoài đang chửi mắng hăng say, bỗng nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa nhà Lư Oanh mở ra, Lư Oanh mặt mày thanh tú như hoa, đôi đồng tử đen nhánh đã đứng trước cửa lớn, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn những kẻ đứng ngoài.
Người đang chửi là một vú già khoảng chừng ba, bốn mươi tuổi, sau lưng bà ta còn có hai tỳ nữ. Ba người này Lư Oanh đều biết cả, họ là nô bộc của Tứ phòng Bình gia, từ trước đến này đều nghe theo sự sai khiến của Bình Nhân.
Nhanh như vậy đã tìm tới cửa tính sổ? Lư Oanh đưa tay chầm chậm day thái dương.
Người vú già kia chửi rủa khá to, khiến cho nhà hàng xóm bên cạnh cũng phải mở cửa ra ngóng. Lư Oanh liếc mắt thấy cậu thiếu niên Âm Triệt đang dựa vào thành cửa, đôi môi khẽ mím lại, nhưng hai mắt thì mở to sáng ngời, chăm chú nhìn nàng.
Liếc qua những người đang xem náo nhiệt hai bên đường, Lư Oanh lại đưa tay xoa xoa thái dương. Nàng không chú ý tới, từ lúc nàng xuất hiện, trong mắt Âm Triệt chỉ có mình nàng, vẫn chỉ chăm chú nhìn nàng, thấy nàng trầm tĩnh xoa xoa thái dương, khóe môi hắn khẽ cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười.
Lư Oanh trầm tĩnh như vậy toát ra một khí chất khó nói thành lời, do đó từ khi nàng xuất hiện, người vú già chanh chua đang chửi bới kia chợt im lặng. Nhưng chỉ sau một lát, bà ta sực tỉnh, lại tiếp tục chỉ về phía Lư Oanh mắng, giọng càng ngày càng cao, lời lẽ càng ngày càng tục tĩu: "Lư thị, ngươi là đồ không biết xấu hổ, ngươi...".
"Ngừng!".
Bà ta vừa mới mở đầu, Lư Oanh đã giơ tay phải lên ngăn, quả quyết quát.
Sau khi bà vú già kia ngừng la mắng, Lư Oanh ngẩng đầu lên, chau mày lại, lạnh lùng nói: "Là Bình Nhân sai các ngươi tới mắng ta? Nàng ta không vui, hẳn là về đến nhà vừa khóc vừa náo loạn? Ta nói các vị nghe, Bình Nhân là cô nương sắp xuất giá, trong lúc quan trọng thế này lại đi gây chuyện ầm ĩ, tựa hồ không được hay cho lắm?", nàng dịu giọng khuyên giải.
Bà vú già kia trên đường tới đây đã nghĩ đủ những lời lẽ khó nghe để mắng chửi Lư Oanh cho thỏa thích, đột nhiên bị nàng chặn lời như vậy, nhất thời không biết nên nói gì. Nhưng dù gì bà ta cũng là cao thủ mắng chửi người khác, vừa mới ngây người một chút đã nhanh chóng văng nước miếng, tay vung lên chỉ thẳng mặt Lư Oanh tiếp: "Ngươi, cái đồ kỹ nữ này ... còn không biết xấu hổ mà dám mở miệng! Cô nương nhà lão nô thấy ngươi đáng thương mới cho ngươi tiền bạc trang sức. Tiền tài nhiều như vậy, hai tỷ đệ nhà ngươi dùng ít nhất cũng phải tám tới mười năm mới hết. Nhưng ngươi đúng là đứa không biết xấu hổ, ngươi có hiểu thế nào là đền ân trả nghĩa không? Ngươi là cái đồ vô liêm sỉ...".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Phượng Nguyệt Vô Biên (凤月无边) - Lâm Gia Thành
Teen FictionThể loại: Ngôn tình cổ đại, tranh đấu quyền lực, HE Độ dài: 236 chương + 46 chương phiên ngoại Tình trạng bản gốc: hoàn Tình trạng chuyển ngữ: on-going Nhóm dịch: Đạm Tình Cư và Pey Thiết kế bìa: Diệp Ưu Giới thiệu vắn tắt nội dung: Một lần vô tình...