ღ Chương 3: Biến hóa ღ

130 8 1
                                        

Edit: 123_456_789

Beta: 123_456_789 & Puni & Hàn Phong Tuyết

Sau khi Tăng Trường Chí đi rồi, cảnh vật xung quanh lại trở về vẻ yên lặng vốn có, Lư Oanh đi vào nhà, bất giác bước đến phòng đệ đệ, thuận tay cầm lên một quyển sách ở trên giá sách, trầm tư đọc.

Trong phòng này có rất nhiều bộ sách quý giá lâu đời, phụ thân hai người đã dành cả đời để tìm kiếm và bảo vệ chúng. Những bộ sách này, nếu tỷ đệ bán đi thì số tiền đó cũng đủ để hai người có một cuộc sống no đủ ít nhất mười năm. Song chỉ có điều, cho tới tận bây giờ hai người họ chưa từng có ý nghĩ như thế.

Những quyển sách này, ngày trước nàng cũng chỉ liếc qua một chút, cũng chỉ vì nàng là một nữ tử, cho dù đọc nhiều sách cũng không có hữu ích gì.

Nhưng giờ phút này lật giở từng trang sách, Lư Oanh bỗng cảm giác rằng nội dung trong quyển sách, từng câu, từng chữ đều trở nên rất dễ hiểu.

Bên ngoài trời cũng bắt đầu tối dần, cũng không biết đã qua bao lâu, thanh âm của Lư Vân từ sau lưng truyền đến: "Tỷ, trời đã khuya rồi".

Lư Oanh như chợt tỉnh mộng, nàng ngước lên nhìn Lư Vân, gật đầu, chậm rãi khép lại quyển sách trên tay.

Lư Vân không phát hiện ra, lúc này đây tay của Lư Oanh đang khẽ run.

Lư Oanh đang cầm trong tay cuốn "Trung dung*", đây là một tác phẩm kinh điển của nho gia. Với nữ tử đương thời đọc những loại sách này khó có thể hiểu được hàm ý sâu xa phía sau trang giấy. Nhưng không hiểu vì sao, khi vừa lật vài trang xem, nàng lại cảm thấy nội dung trong sách rất dễ hiểu, những kiến thức từng được cho là thâm sâu, nàng chỉ cần xem thoáng qua là hiểu được.

*Trung dung: là một trong Tứ thư. Tứ thư gồm các sách: Đại học, Trung dung, Luận ngữ, Mạnh tử. Trung dung là đạo người quân tử ăn ở vừa phải, không thái quá , không bất cập . Sách Trung Dung do Tử Tư, cháu đích tôn Đức Khổng Tử sưu chép những lời tâm pháp của ngài do học trò ngài truyền lại. Trung dung diễn ra mọi lẽ khiến người ta phải giữ mình cho kính cẩn trong khi hành động , suy tư cho ra lẽ phải, trái , làm cho đúng để tiến đến chân, thiện, mỹ .

Ngây người một lúc, Lư Oanh thấp giọng nói: "Đệ cũng nghỉ sớm đi".

Nàng rất muốn xem tiếp, nhưng trong nhà không có nổi một ngọn đèn, càng chưa nói đến việc dùng củi để thắp sáng là quá xa xỉ.

"Vâng". Lư Vân không chú ý tới sự khác lạ của tỷ tỷ, xoay người đi về hướng giường của mình.

Mấy ngày tiếp theo, Lư Oanh vui mừng khi phát hiện tình trạng dị thường này không biến mất. Bởi vì bị thương nên Lư Oanh không thể làm việc gì nặng, cứ có thời gian rảnh rỗi là nàng liền lại lấy sách đọc.

Đột nhiên tỷ tỷ hứng thú với sách vở, Lư Vân mặc dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều. Nghe nói Lưu Tú sau khi đóng đô ở Lạc Dương liền khởi xướng phát triển nho học, được các nho sinh đánh giá cao. Nghe nói phi tần trong cung cũng thích đọc sách, tỷ tỷ của mình như vậy chắc cũng là hùa theo trào lưu này thôi.

[Edit] Phượng Nguyệt Vô Biên (凤月无边) - Lâm Gia ThànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ