Phiên ngoại 3

780 82 53
                                    

Cả đời này, họ sẽ không bao giờ rời xa, không bao giờ quên nhau.

---

Lạc Băng Hà suy nghĩ hồi lâu mới từ từ nói: "Các ngươi..."

Ở Địa cung ma giới, một đám Ma tộc dựng lỗ tai nghe.

"Trong năm ngày đi tìm ba trăm cân vàng bạc, chín mươi chín rương linh thạch, mười hai vạn thiên lý mã, năm mươi cân vàng phu nhân..."

Nghe Lạc Băng Hà nhàn nhạt liệt kê một đống đồ vật, chúng ma sắc mặt đại biến, Sa Hoa Linh nhấp môi:

"Quân thượng đây là muốn hạ sính lễ, định tổ chức hôn lễ sao?"

Sính lễ này, đã vượt quá xa quy cách của một Ma tôn phu nhân!

"Ừ, hơn nữa phải là hôn lễ long trọng nhất từ xưa đến nay trong tam giới."

Đáy mắt hắn tràn ngập hạnh phúc.

"Vậy quân thượng định theo tập tục hôn lễ của nơi nào?" Giọng điệu Sa Hoa Linh ẩn chứa một chút không cam lòng.

Cũng khó trách Sa Hoa Linh không cam lòng đến vậy, nàng vì quân thượng phản bội gia tộc, tưởng rằng những việc mình làm có thể làm người cảm động, nhưng kết quả là quân thượng vẫn cưới người khác.

Lạc Băng Hà nghĩ, sau cùng nói: "Theo tập tục của Nhân giới, nhưng hôn lễ sẽ cử hành ở Ma giới."

Nếu theo tập tục Ma giới, dùng thịt thối chiêu đãi khách trong yến hội, sư tôn tất nhiên không thích.

"Bắn súng, đốt pháo, dùng đèn lồng đỏ thẫm mở đường mười dặm, thổi sáo, đánh trống dọc đường, hộ tống tân... khụ khụ, tân lang vào Ma giới, tiến hành bái đường thành thân với quân thượng, sau đó động phòng. Chăn, rèm trong phòng phải là tơ lụa đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen, ngụ ý 'sớm sinh quý tử', xếp thành vòng đồng tâm, song tân lang sau khi uống rượu hợp cẩn, động phòng hoa chúc, cộng độ xuân tiêu."

Nghe xong Ma tộc lễ quan nói nhiều như vậy, Lạc Băng Hà chợt làm động tác dừng, chất vất hỏi:

"Sư tôn là nam tử, sao có thể sinh?"

Đôi mắt lễ quan nhíu thành một đường.

"Quân thượng, người có điều không biết!"

"Ma tộc chúng ta có một loại thuốc, gọi là sinh tử đan, nếu tiên sư ăn vào, đảm bảo có thể sinh con, vì quân thượng nối dõi tông đường!"

Nghe xong lễ quan nói như vậy, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh lung tung, rối loạn.

Trên Thanh Tĩnh Phong, bản thân ở trong phòng bếp bận rộn, sư tôn ở trong Trúc xá đọc sách, sau đó có một bé con nhanh nhẹn chạy vào, ôm đùi người làm nũng, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Đáng giận nhất là, đứa trẻ kia dính lấy người, mà người cũng thích đứa nhóc này, sau đó không thèm để ý mình một cái.

Lạc Băng Hà lập tức tỉnh ngộ, phục hồi tinh thần, kiên quyết cự tuyệt: "Không thể được? Không thể để ngụ ý này trong hôn lễ! Đổi các khác đi!"

Thực sự không nên có thêm một vật nhỏ thu hút sự chú ý của người, huống hồ sinh con có bao nhiêu đau đớn, sao có thể để người phải chịu? Hiện tại, hắn không muốn để y chịu khổ dù chỉ một chút.

EDIT [Băng Cửu] Diễm HồnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ