Chương 10

817 63 5
                                    

- Lần sau cháu sẽ tới...

.
.
.

- Tôi tới bệnh viện rồi, tôi chờ em ở cổng bệnh viện, ra đón tôi nhé. Tôi chờ

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất gấp gáp, cậu nhanh chóng lên tiếng nói rõ

- Vậy, vậy anh tự lên phòng hồi sức 28 lầu 2 là được. Mẹ, mẹ tôi tên Trần Di Hồng. Tôi có việc, việc gấp nên chưa thể về phòng được

- Đã hiểu, tôi liền tới

Điện thoại vừa ngắt kết nối, tự dưng trong lòng Tiêu Chiến vừa khẩn trương vừa lo lắng, và vì sao cậu lại sợ gặp mặt Vương Nhất Bác lúc này, cậu cũng chẳng hiểu nữa. Trái tim cứ điên cuồng đập loạn không yên

Mẹ Tiêu đang ngồi dựa lưng trên thành giường, trông thấy con trai nhỏ vừa nhận cuộc gọi từ ai đó xong, vẻ mặt lại trở nên gấp gáp, Trần Di Hồng cảm thấy khó hiểu nên mới lên tiếng quan tâm

- Có chuyện gì sao con? Ông chủ gọi con đi làm à? Mẹ cũng đỡ nhiều rồi, con cứ tới chỗ làm việc đi, buổi tối đi thẳng về nhà nghỉ ngơi, mẹ tự lo được

- Không, không phải ông chủ gọi đâu mẹ, chỉ là... là bạn con muốn tới thăm mẹ thôi - Tiêu Chiến mỉm cười, gượng gạo giải thích

- Bạn? Bạn con muốn tới đây thăm mẹ? Bạn con tên gì? - Mẹ Tiêu ngạc nhiên hỏi lại

- Là Vương Nhất Bác, chỉ là bạn bình thường

Nghe Tiêu Chiến nói đến ba từ "bạn bình thường" làm cho Trần Di Hồng buồn cười không thôi

- Thì mẹ có nói gì đâu, bạn con muốn tới thăm mẹ giờ này luôn?

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn mẹ Tiêu gật đầu

Trần Di Hồng mỉm cười lại với Tiêu Chiến, trong mắt lộ vẻ xót xa, con trai nhỏ của bà chỉ vì hoàn cảnh không mấy tốt đẹp nên cũng ít bạn bè muốn kết giao, hiện tại có được một người bạn muốn tới thăm bà thì Tiêu Chiến lại lộ vẻ lo lắng như vậy, có lẽ thằng bé cũng rất khó xử thì phải

- Nếu như vậy thì con ra ngoài gặp bạn nói chuyện một chút, cứ nói mẹ ngủ rồi, không cần vào phòng thăm mẹ đâu

- Nhưng con... con, con đi ra ngoài một chút

Nói xong Tiêu Chiến liền lật đật rời đi, mẹ Tiêu nhìn theo bóng Tiêu Chiến lại lắc đầu mỉm cười. Nhưng mà Tiêu Chiến rời đi sao lại bỏ quên điện thoại trên bàn rồi, nhỡ không liên lạc được với bạn thì phải làm sao?

Nhưng nếu như Tiêu Chiến biết điện thoại bị bỏ quên, có thể thằng bé sẽ quay lại ngay thôi. Nghĩ vậy nên Trần Di Hồng mới không suy nghĩ nữa, tập trung xem bộ phim truyền hình dài tập cùng với những bệnh nhân khác trong phòng

Tiêu Chiến vừa rời đi được 5 phút, bên ngoài liền có người tiến vào, cậu thanh niên mỉm cười lịch sự, không dám lớn tiếng chỉ có thể cất lên hỏi nhỏ

- Cho cháu hỏi, trong phòng ngày có ai tên là Trần Di Hồng không ạ?

Trần Di Hồng nghe câu hỏi, lại còn nhắc tới tên mình liền đưa mắt nhìn qua, bà khẽ nheo mày một chút rồi cũng nhanh chóng lên tiếng

(Bác Chiến - End) Là Anh Nhìn Trúng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ