Chương 3

880 69 3
                                    

- Tôi là người giữ ví của anh...

.
.
.

Một tuần sau kể từ ngày Vương Nhất Bác cùng anh họ Thiên Vỹ của mình đến quán bar X tìm cô gái tên A Tiêu kia thì đến nay Vương Nhất Bác vẫn chưa nhận được cuộc gọi nào từ cô gái kia cả. Trong lòng hắn thoáng vẻ bực dọc, đinh ninh trong lòng là 90% đáp án cô gái kia giữ cái ví của hắn rồi chiếm luôn số tiền trong ví

Đối với hắn cái ví tiền không quan trọng, quan trọng là kỷ vật mà hắn giữ gìn bấy lâu nay mới là thứ hắn bận tâm

Đang nằm trên sô pha buồn chán suy nghĩ về chiếc ví của mình thì lúc này điện thoại trong túi khẽ đổ chuông liên tục kéo theo thần trí của hắn trở về thực tại. Vương Nhất Bác lấy ra điện thoại nhìn vào màn hình đang hiển thị số lạ kia, hắn không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp nhận cuộc gọi.

- A lô

- Anh có phải là... là Vương Nhất Bác không?

- Phải, cậu là ai?

- Tôi, tôi tên là A Tiêu, nhân viên quán bar X. Tối hôm nay tôi đi làm lại nghe chị An An nhắn lại là anh có tới tìm tôi hỏi về chiếc ví có đúng không ạ?

Vương Nhất Bác khẽ nhíu mày suy nghĩ... đúng là hắn có tìm cô gái A Tiêu để hỏi về chiếc ví. Nhưng trọng điểm đó là cô gái tại sao người này nhận mình là A Tiêu mà giọng nói thì như cậu trai nhỏ tuổi thế này? Có nhầm lẫn gì ở đây chăng

Suy nghĩ thì suy nghĩ như vậy, nhưng Vương Nhất Bác thực sự rất muốn biết chiếc ví có ở trong tay A Tiêu hay không nên mới nhanh chóng lên tiếng xác nhận

- Phải rồi, tôi là người tới tìm cô để hỏi về cái ví. Không biết cô có nhìn thấy cái ví của tôi hay không?

- Chiếc ví của anh đang ở chỗ tôi. Ngày hôm đó, sau khi anh rời đi tôi mới phát hiện anh làm rơi ví, dự định sẽ trả lại anh sớm nhưng một tuần nay nhà tôi có việc, tôi nghỉ làm nên chưa trả lại cho anh. Cho hỏi anh ở đâu để tôi đưa qua cho ạ

Vương Nhất Bác liếc nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại cũng đã hơn mười giờ tối rồi. Nếu như cô gái đó làm việc ở chỗ cũ thì chỉ cần hắn chạy qua lấy lại là xong. Vậy nên hắn mới quyết định lên tiếng

- Cô làm ở chỗ cũ sao?

- Dạ phải

- Cô cứ ở đó, mười lăm phút nữa tôi liền có mặt

- Dạ vâng ạ

Vương Nhất Bác nhanh chóng ngắt kết nối điện thoại rồi đứng dậy mặc vào áo khoác, mang giày muốn rời đi

Trần Thiên Vỹ đang loay hoay trong phòng bếp, đang khi bước ra bên ngoài lại trông thấy Vương Nhất Bác quần áo chỉnh tề như định đi đâu đó, y có chút khó hiểu nhanh chóng lên tiếng

- Em định đi đâu sao?

- Cô gái tên A Tiêu mới vừa gọi cho em. Cô ấy nói có giữ chiếc ví đó của em cho nên hẹn em ra chỗ cô ấy làm để lấy lại cái ví

- Có cần anh đi chung với em không?

- Không cần đâu, em biết đường mà. Em đi một chút liền về

(Bác Chiến - End) Là Anh Nhìn Trúng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ