Chương 5

904 58 9
                                    

- Chúng ta lại gặp lại nhau rồi...

.
.
.

Vương Nhất Bác về tới nhà cũng đã hơn nửa đêm, phòng bên cạnh của anh họ hắn đã tắt đèn, có lẻ Thiên Vỹ đang ngủ. Vương Nhất Bác nhẹ bước chân trở về phòng của mình, thay ra bộ quần áo ngủ rồi trèo lên giường kéo chăn nằm xuống.

Trong đầu hắn lúc này cứ nghĩ đến khuôn mặt của A Tiêu không ngừng, hắn nhớ đến nụ cười nhẹ nhàng, cả ánh mắt trong veo sáng ngời cùng khuôn mặt thanh tú của A Tiêu. Không hiểu sao Vương Nhất Bác lại nghĩ tới cô gái ấy nhiều đến như vậy, dù sao cả hai chỉ mới chính thức gặp mặt được một lần. Chắc hẳn là do ấn tượng của A Tiêu để lại quá lớn nên hắn mới phải suy nghĩ về A Tiêu nhiều đến như vậy có phải không?

Vương Nhất Bác khẽ mỉm cười khi nhớ đến hình ảnh A Tiêu ăn hủ tiếu, cái miệng nhỏ nhắn ăn đến ngon lành, trên môi còn dính cả nước sốt cũng chẳng màng đến hình tượng cứ thế ăn uống quá đỗi hồn nhiên, mà nhìn hình ảnh của một cô gái không thích nề hà e lệ như vậy... Vương Nhất Bác đặc biệt có ấn tượng

Suy nghĩ một đỗi, Vương Nhất Bác quyết định lấy điện thoại lưu lại số của A Tiêu, sau đó là gửi đi một tin nhắn hỏi thăm

Vương Nhất Bác: A Tiêu đã về tới nhà chưa?

Vương Nhất Bác gửi xong tin nhắn, hắn nhìn màn hình điện thoại như chờ đợi. Nhưng bên kia, A Tiêu vẫn im bặt không có dấu hiệu trả lời lại hắn. Vương Nhất Bác vừa cảm thấy hụt hẫng lại vừa cảm thấy khó chịu, hắn chờ khoảng chừng năm phút liền tiếp tục nhắn thêm một tin, nội dung vẫn như cũ

Vương Nhất Bác: A Tiêu đã về tới nhà chưa?

A Tiêu: Ai đó?

Vương Nhất Bác nhận được tin nhắn của A Tiêu, đang vui mừng hớn hở lại đọc được câu nhắn như người xa lạ làm cho hắn không khỏi nhíu mày khó chịu

Không phải là vừa về tới nhà là từ chối nhận người quen đó chứ

Vương Nhất Bác không cam lòng, tiếp tục nhắn tiếp

Vương Nhất Bác: Tôi là Vương Nhất Bác. Chúng ta mới vừa chia tay nửa canh giờ cô liền quên luôn tôi rồi

A Tiêu: À

Tiêu Chiến nhắn một chữ "À" rồi im bặt không tiếp tục nhắn nữa làm cho Vương Nhất Bác cảm thấy vừa khó hiểu vừa bực mình không thôi. Không phải A Tiêu ỷ mình có khuôn mặt đẹp rồi làm giá với hắn đó chứ? Có lý nào lại như vậy

Nhưng mà Vương Nhất Bác lại là người... càng khó chinh phục, hắn lại càng cảm thấy có hứng thú

Chờ một hồi lâu vẫn chưa thấy Tiêu Chiến trả lời lại, Vương Nhất Bác trực tiếp nhấn số gọi cho người ta

Điện thoại bên kia đổ chuông đến năm, sáu lần... Tiêu Chiến mới chịu nhấn nút nhận cuộc gọi, tiếng nói vừa nhỏ như thều thào của A Tiêu cũng vang lên bên tai chọc cho Vương Nhất Bác càng nghe lại càng cảm thấy ngứa ngáy không thôi. Nhưng mà hắn cũng rất biết cách giữ điềm tĩnh đối với những tình huống như thế này

(Bác Chiến - End) Là Anh Nhìn Trúng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ