Chương 31

782 74 3
                                    

- Xin lỗi...

.
.
.

Bởi vì tâm trạng của Tiêu Chiến vẫn chưa tốt lên, Vương Nhất Bác lẳng lặng ngồi một bên vẫn không dám lên tiếng nói lời nào, chờ cho Tiêu Chiến ổn định cảm xúc, lúc này hắn mới quay qua định hỏi gì đó đúng lúc Tiêu Chiến cũng quay lại... giương đôi mắt hồng hồng nhìn hắn, lên tiếng trước

- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi, tôi muốn ở một mình

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, đang định lên tiếng an ủi Tiêu Chiến thì lúc này nghe người bên cạnh nói tiếp

- Nếu cậu định khuyên tôi từ bỏ người đàn ông kia hoặc là đại loại những lời như vậy thì cậu đừng nói thêm gì cả. Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm, tôi có quyết định của riêng mình. Cậu có thể để tôi ở đây một mình có được không?

Vương Nhất Bác á khẩu, quả thật trong đầu hắn đang định nói những lời kia thật nhưng lời còn chưa nói đã bị Tiêu Chiến bắt bài mất rồi. Hắn âm thầm cười khổ, nhưng hắn cũng không muốn bỏ mặc Tiêu Chiến một mình, liền lên tiếng hỏi cậu qua chuyện khác

- Dì Trần có khỏe không?

- Ừm

- Dì ấy hiện tại đang ở đâu? Tôi muốn tới thăm dì ấy, thật ra tôi rất thích nói chuyện với dì ấy

Tiêu Chiến đưa mắt nhìn qua, khuôn mặt chẳng tỏ ra cảm xúc rõ ràng, cậu cứ nhìn hắn một lúc như thế rồi nói

- Chẳng phải tôi từng nói với cậu là mẹ tôi đang ở trên chùa rồi sao? Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?

- Chùa? Chùa nào? Vì sao lại đưa dì ấy lên đó, dì ấy không cần chữa bệnh nữa sao?

Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu, cậu cúi xuống cố che giấu cảm xúc không vui của mình

- Mẹ tôi không cần chữa bệnh nữa, ở trên chùa tĩnh lặng như thế chắc là mẹ tôi sẽ rất thích

Vương Nhất Bác suy nghĩ đơn giản, nghe cậu nói vậy cũng gật đầu như đã hiểu... thật ra người bị bệnh thường thích nơi yên tĩnh để cảm nhận sự bình an trong tâm hồn mà thôi

Hắn quay qua nhìn một bên má của Tiêu Chiến đỏ ửng, còn in hằn năm dấu tay của người phụ nữ kia, trong lòng cảm thấy đau xót, hắn đưa tay mình sờ lên vết hằn đỏ trên mặt cậu, nhỏ giọng hỏi

- Có đau không?

Tiêu Chiến chẳng nói gì, chỉ lắc đầu một cái

Vương Nhất Bác nhìn thấy cậu ấm ức chịu đựng như vậy cũng cảm thấy tức giận thay cậu, hắn vẫn lầm bầm trong miệng

- Ai nói phụ nữ thì phải dịu dàng, cưới phải cô vợ hung dữ như vậy thật bất hạnh, có cho tôi cũng chẳng thèm

Tiêu Chiến nghe hắn lầm bầm nho nhỏ sợ cậu nghe thấy nhưng xung quanh đây đặc biệt yên tĩnh nên cậu nghe rõ từng lời mà hắn nói, cảm giác có chút buồn cười

- Nói xấu phụ nữ như cậu cũng chẳng phải hay đâu. Dù sao là chị ấy hiểu lầm nên mới cư xử như vậy, cũng là do chị ấy còn yêu bác sĩ Triệu rất nhiều nên mới ghen tuông mà thôi

(Bác Chiến - End) Là Anh Nhìn Trúng EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ