Chương 31

2.6K 187 3
                                    

Bầu trời đã xám xịt, căn gác mái ở nhà nhóc Lục mờ mờ tối. Gác mái là phần đỉnh của mái nhà, cho nên rất thấp, người ở bên trong phải khom người. Vài tia sáng le lói xuyên qua khe hở của mái ngói chiếu vào, nhìn thấy mơ hồ bóng người ở bên trong.

Ở cửa vào gác mái, có một người đang đi lên, lúc người đó dần lộ nửa cái đầu, người chờ sẵn ở gác mái lên tiếng nói: "Giang Triều, anh đến rồi à, có một người đang chờ anh."

Giang Triều đưa tay bật đèn pin lên, một luồng ánh sáng vàng chiếu gọi trong khung cảnh tối tăm. Giang Triều mơ hồ thấy được khung cảnh bên trong.

Anh nắm lấy thang gỗ, đi thẳng lên gác mái: "Nhị Lưu Tử, chuyện tốt mà cậu nói với tôi đâu, tôi đến vì chuyện này đấy."

Nhị Lưu Tử cười khà khà hai tiếng, biết Giang Triều không dễ chơi, anh ta cũng không dám khua môi múa mép trước mặt anh: "Anh đến đây, em giới thiệu người này cho anh."

Bên cạnh Nhị Lưu Tử có một người đang đứng, người này mặc bộ quần áo thật dày, khoảng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có thể thấy đây là một người đàn ông chất phát thật thà. Nhưng người thường xuyên ra vào chợ đen thường không phải là người tốt lành gì, nên người trông hiền lành như ông ta quả thấy hiếm thấy, có thể coi là một dòng nước trong vắt chảy trên mặt đất.

Thật ra, theo như suy nghĩ của Nhị Lưu Tử, vẻ ngoài của Giang Triều mới thật sự trong sạch, anh ta chưa từng thấy người nào có thể giả vờ như anh, nếu anh không tự nói ra, chắc không ai biết sau lưng mọi người, anh đang làm chuyện xấu xa gì.

Người hai bên đều không định lãng phí thời gian.

"Đây là báu vật do ông tổ tôi để lại, nếu không phải con trai tôi cần tiền gấp để kết hôn, tôi sẽ không bao giờ lấy thứ này ra để bán đâu." Người đàn ông mặt chữ điền lấy từ trong chiếc áo khoác dày một pho tượng Phật, luyến tiếc không muốn buông tay.

Giang Triều nhận lấy pho tượng Phật từ tay ông ta, rồi cầm đèn pin soi vào pho tượng. Anh cẩn thật quan sát, đây là một pho tượng Phật Di Lặc mặt cười lớn hơn bàn tay một chút, có hơi nhỏ nhưng trọng lượng lại không nhẹ. Pho tượng này được làm bằng đồng thau, một số chi tiết trên pho tượng đã bị mài mòn nên chuyển sang màu đen.

Với những dấu vết bị rỉ sắt của đồng thau, Giang Triều đoán rằng đây không phải là báu vật gì gì đó mà tổ tiên truyền lại. Trải qua một đoạn thời gian, giá trị của vật này cũng không cao, nếu mua về cũng không kiếm được nhiều lợi ích. Trong lòng Giang Triều âm thầm đánh giá, cuối cùng kết luận của anh và Nhị Lưu Tử giống nhau.

Hai người nhìn Giang Triều nghiêm túc như vậy, cũng không ai dám quấy rầy anh. Người đàn ông mặt chữ điền cảm thấy lo lắng, Nhị Lưu Tử thì quen biết Giang Triều, anh ta biết khi Giang Triều làm việc sẽ không thích bị người khác quấy rầy.

Anh xoay Tượng Phật trên tay, cẩn thận đánh giá bức tượng Phật, đôi mắt sắc bén của anh nhìn thấy góc nhỏ ở bệ tượng, có một chút sứt mẻ, chỗ này là chỗ bị tổn hại nghiêm trọng nhất của bức tượng, xen lẫn giữa màu đen của đồng thau còn có một chút ánh vàng lấp lánh.

[HOÀN] 70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí ThứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ