Chương 84

1.7K 92 0
                                    

An Khê tìm được điện thoại ở đầu giường, sau khi lướt vài lần tìm được một số điện thoại không dễ tìm, bấm cố định vào số điện thoại đó, cuối cùng mới gọi.

Điện thoại vang lên âm thanh tút tút, cô ngồi ở trên ghế sô pha kiên trì đợi. Sau khi mất tiếng vang, trong điện thoại truyền ra một giọng nữ.

"Ai vậy?"

"Tôi là An Khê, xin hỏi chị Lữ có ở nhà không?"

"Bác sĩ An, bà chủ đang ở trên lầu, tôi đi gọi bà ấy."

Sau đó, cô nghe được tiếng la ở trong điện thoại, cùng với tiếng gọi của người hầu.

Sau đó giọng nói trên điện thoại lại rất nhanh tiếp tục.

"Này, An Khê! Gần đây có khỏe không! Em thật không có lương tâm, qua lâu như vậy em cũng không đến gặp chị chơi chơi một chút."

"Đó không phải là gần đây bài vở và bài tập quá bận sao? Vẫn có thời gian cùng chị Lữ đi ra bên ngoài uống chén trà mà. Em mời khách."

"Chị có thể để cho em mời khách, thời gian địa điểm em có thể tự quyết."

Sau khi An Khê và đối phương thông báo thời gian, thu dọn đồ đạc xuất phát.

Thời gian là vào buổi sáng, cô thấy bên ngoài khí trời trong xanh, không khỏi tươi cười một cái. Bầu không khí trong quán trà rất tốt, còn có trình diễn violon, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây xanh đặc biệt xanh biếc.

Lữ Trân đeo theo một cái túi lớn vào quán trà, ở vị trí cửa liếc mắt có thể thấy An Khê. Cô đang nhập thần nhìn chậu màu xanh biếc trên bệ cửa sổ, mặc váy dài chấm bi màu đỏ không tay khiến dáng người cô mảnh mai thanh tú, đôi mắt một mí hơi rũ xuống lộ ra vẻ đẹp lười biếng.

Ấn tượng của cô ấy đối An Khê không sai, một mặt y thuật giỏi, mấu chốt là hiểu biết đúng mực, biết tiến biết lùi. Khi cần năng lực của cô cũng đủ, khi không cô sẽ lẳng lặng đợi ở một bên, tuyệt đối không tiến lên khiến người khác thêm phiền phức, không giống có vài người chỉ giúp được chút ít, chỉ chỏ vào mặt mũi người khác, cho rằng mình đã trở thành người quan trọng.

Trước khi cơ thể ông Lưu nhà bà ấy mắc bệnh, chính là vì trì hoãn, mới có thể chịu được một cuộc phẫu thuật, trong lòng cô ấy chính là nhớ kỹ ân tình của cô.

Lữ Trân ngồi ở đối diện lên tiếng cùng cô chào hỏi. An Khê vội vàng ngồi thẳng lưng, tươi cười với cô ấy.

"Chị Lữ, đã lâu không gặp trông sắc mặt chị nàng ngày càng tốt, nhìn khuôn mặt chị hồng hào, gần đây có thai sao!"

"Chuyện này cũng bị em nhìn ra, Lưu thúc em cũng không biết có cái vận may gì, lại được lên chức. Hai ngày trước con trai ở nước Mỹ gửi cho chị ảnh nó đang đọc sách, tiểu tử thối ở bên kia thật trắng ra không ít." Lữ Trân bật cười khúc khích.

An Khê gọi hai chén trà và một chút bánh từ người phục vụ, hai người vừa nói vừa cười hàn huyên.

Sau khi cô uống một ngụm trà, nhìn đàn violin ở phía trước nói: "Chị Lữ, kỳ thực lần này gọi chị ra đây, là có một chút việc muốn nhờ chị."

[HOÀN] 70 Ấm Áp Sủng Ái Tiểu Trí ThứcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ