Chap 27: Bảo vệ

1.5K 121 0
                                    

Thiệu Tây tính cách mạnh mẽ, sĩ diện cao, bình thường bị đánh sẽ không khóc, Mục Kinh Trập tưởng rằng cậu rất đau, càng thêm lo lắng nói: "Đừng khóc, Thiệu Tây, đừng khóc, chúng ta sẽ quay về và lấy thuốc ngay bây giờ."

"Tôi có nói là có thể rời đi sao?" Trương Phi bị phớt lờ, sắc mặt khó coi, "Hôm nay viết không xong không cho phép rời đi."

"Tay của thằng bé như thế này, sao có thể cầm bút viết?" Mục Kinh Trập sắc mặt cũng khó coi.

"Không có đánh đến gãy, tại sao không viết được?"

"Không gãy thì có thể viết sao? Tay cũng đánh ra nông nỗi này!" Mục Kinh Trập đột nhiên nổi giận, "Làm giáo viên, nói như vậy có thích hợp sao?"

"Tôi là giáo viên, nên mới nghiêm khắc với bọn chúng!"

Trương Phi cũng tức giận, "Mục Kinh Trập, hôm nay cô có ý gì ? Tôi làm tròn trách nhiệm của tôi cũng là sai?"

Mục Kinh Trập hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại, đây không phải là thời hiện đại, giáo viên không thể trừng phạt học sinh về mặt thể chất, trong thời đại này, giáo viên có thể trừng phạt thể xác học sinh, ngay cả cha mẹ cũng ủng hộ, họ luôn đánh và mắng nếu chúng không nghe lời để các học sinh học tốt.

Cô ấy không nói đến đúng sai nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

" Thầy Trương, không phải là không có trách nhiệm, trừng phạt một chút cũng không sao, nhưng chỉ một mực đánh thằng bé thì không được, tôi muốn hỏi Thiệu Tây đã làm sai cái gì? Tôi sẽ phụ trách giáo huấn thằng bé. "

Đã đánh đến mức này, nhất định phải ngăn cản lại.

"Cô dạy nó? Cô là giáo viên à?" Trương Phi khinh thường rất rõ ràng.

Loại thái độ này khiến Mục Kinh Trập mở rộng tầm mắt, "Tôi không phải là giáo viên, nhưng tôi là phụ huynh. Tôi ở đây, nói chuyện giữa giáo viên và phụ huynh để cùng chịu trách nhiệm không phải tốt hơn sao?"

"Được rồi, tôi nói cho cô biết." Trương Phi khịt mũi, "Bài văn của nó câu từ lộn xộn, bố cục cũng không theo, vì vậy tôi đã yêu cầu nó viết lại, nhưng mà nó có thái độ không tốt , một mực vẫn không muốn viết lại."

Mục Kinh Trập lần này thực sự bị sốc, "Viết văn? Thầy nói Thiệu Tây không thể viết tốt?"

Đùa nhau sao, cái khác có thể nói cho qua chuyện, anh nói rằng đại văn hòa nổi tiếng trong tương lai mà lại không thể viết được văn lớp hai?

Mục Kinh Trập giống như vừa nghe thấy một điều cực kì khó tin, điều này khiến Trương Phi càng khó chịu hơn.

"Như thế nào? Cô còn không tin? Chẳng lẽ là tôi vu khống nó?"

Mục Kinh Trập: "... cho tôi xem bài văn của thằng bé."

Trương Phi thở dài một tiếng, "Cô còn không tin sao? Được, tôi cho cô tin!"

Giây tiếp theo, anh dừng lại.

Anh ta đã xé bài văn của Thiệu Tây.

Mục Kinh Trập nhìn theo hướng nhìn của anh ta chỉ thấy một đống mảnh giấy được thả ở cửa.

(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ