Bởi vì những lời của Thiệu Tây thực sự kỳ lạ, Thiệu Kỳ Hải nhất thời chưa thể đáp ứng, điều này khiến Thiệu Tây rất không hài lòng.
Cậu nhíu mày: "Sao không nói nữa? Chẳng lẽ ông chỉ nói suông thôi, thực sự không muốn nuôi chúng tôi một chút nào sao?"
Thiệu Tây trừng mắt, là chỉ nhìn qua nên muốn nuôi bọn chúng thôi sao? Chẳng lẽ ông ấy cùng một giuộc với Triệu Lan? Nếu vậy, tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Thấy sắc mặt của Thiệu Tây có chút không đúng, Thiệu Kỳ Hải vội vàng nói: "Không không, ta không phải nói suông, ta sẽ."
Đáng lẽ bọn nhỏ không từ chối là chuyện tốt, nhưng hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau nhiều lần cân nhắc, có vẻ như hành động của bọn trẻ đã quá cực đoan, lúc trước vừa nói không chấp nhận, nhưng bây giờ lại đổi thành càng nhiều càng tốt.
'Không chấp nhận' và 'Càng nhiều càng tốt', giống như mang theo tính chất trả thù, đứa trẻ Thiệu Tây này luôn nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù.
Thiệu Kỳ Hải sững sờ, cho dù có đánh chết, hắn cũng không tưởng tượng ra được một màn nhận thân như này, không có ôm nhau khóc lóc, thậm chí không có một chút hạnh phúc và cuối cùng hắn thậm chí còn không được gọi một tiếng 'cha'.
Đúng vậy, hắn phát hiện, hắn không thể không phát hiện, dù sao mấy đứa bé cũng không có gọi hắn là cha, hay là bọn chúng cố ý không gọi.
Thiệu Kỳ Hải muốn hỏi bọn nhỏ có phải còn có hiểu lầm gì khác không, nhưng bọn nhỏ không cho hắn cơ hội nói: "Không có việc gì nữa thì chúng tôi đi tìm mẹ trước."
Nói xong một tràng liền chạy ra ngoài, Thiệu Kỳ Hải giơ tay ra, nhưng vẫn không ngăn được chúng.
Thiệu Kỳ Hải dừng lại và bình tĩnh lại một lúc, dự định nói chuyện vui vẻ với Thiệu Kỳ Dương, sau đó hỏi chuyện của bọn trẻ.
Mối quan hệ giữa hắn và Thiệu Kỳ Dương rất tốt, hắn cũng nhớ người em trai này, lần trước gặp nhau ở Hải Thành cũng không nói chuyện đàng hoàng được, nhưng lần này cuối cùng cũng có cơ hội.
Thiệu Kỳ Hải nghĩ, cho dù những người khác không nói gì, nhưng Thiệu Kỳ Dương nhất định sẽ rất vui khi thấy hắn quay trở lại.
Trong lúc hắn không ở đây, Thiệu Kỳ Dương đã chăm sóc bọn trẻ, thậm chí còn chăm sóc cho Mục Kinh Trập, mà tất cả đều vì người anh trai là hắn.
Thiệu Kỳ Hải tràn đầy vui mừng đi ra, nhìn Thiệu Kỳ Dương còn đứng trong sân, tiến lên vỗ vỗ vai, dang tay ôm lấy em trai: "Kỳ Dương, khoảng thời gian này thật sự cảm ơn em, cảm ơn em đã che chở cho bọn nhỏ và cả chị dâu, nếu không có em, anh không dám nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra."
Toàn thân Thiệu Kỳ Dương cứng đờ, ngăn Thiệu Kỳ Hải đang muốn ôm mình lại, sau khi nghe nói xong liền nhìn hắn một cái nhìn kỳ quái, cuối cùng mới khàn giọng nói.
"Anh còn sống, tại sao lại không gửi tin tức trở về?"
"Tình huống đặc thù, vì an toàn của mọi người, anh không thể gửi tin về, hơn nữa ở giai đoạn đầu... anh vẫn luôn hôn mê. " Thiệu Kỳ Hải đau khổ nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đại
قصص عامةTác giả: Hoa Nở Hoa Lạc Hằng Năm Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, xuyên nhanh, điền văn, ngôn tình Editor: Heo mê Truyện Văn án: Mục Kinh Trập xuyên qua một cuốn sách niên đại ngọt sủng , thành nữ phụ ngốc nghếch làm nền cho nữ chính , chồng lại vừ...