Chap 95: Chết

1.1K 95 1
                                    

Nếu Quý Bất Vọng có thể nhìn thấy khuôn mặt của Thiệu Tây, anh ấy có lẽ sẽ đoán được tình hình của Thiệu Tây.

Nhưng anh nhìn không thấy biểu cảm, hơn nữa anh cũng cảm thấy tâm tình Thiệu Tây không tốt, cho nên giữ vững tinh thần vui vẻ cười một tiếng.

Bọn trẻ vẫn cần được dỗ dành, Quý Bất Vọng nhìn thấy một người bán kem que cách đó không xa nên vội vàng nói với Mục Kinh Trập.

"Tôi đi mua kem que, hai người ở chỗ này chờ tôi."

Kem que thời này hiếm lắm, mùa hè nóng bức ăn một cái sẽ mát cả người, lại đang giữa trưa trời cũng oi bức.

Thiệu Tây nghe đến đây thì chảy nước miếng một chút, sau đó lấy lại tự tin, hôm nay cậu đã giành được 100 tệ tiền thưởng! Có thể mua rất nhiều kem que, cậu chỉ tiết kiệm để mua một chiếc ô tô.

Quý Bất Vọng trả tiền, nhìn những que kem được nhét đầy trong mền trong hộp gỗ của ông chủ, nhanh chóng chọn ra ba viên.

Quay đầu lại, nhìn thấy đám người dày đặc, sắc mặt Quý Bất Vọng có chút cứng ngắc.

Mục Kinh Trập ở đâu? Cô ấy ở đâu?

Quý Bất Vọng thực sự không thích đi ra đường, bởi vì có rất nhiều người trên đường phố, khi có quá nhiều người, họ sẽ chật cứng với những khuôn mặt mờ mịt.

Lúc này anh rất khó sử dụng phương pháp ghi nhớ của mình, lạc xa buông tay cũng không được.

Khi còn nhỏ, Quý Bất Vọng được cha mẹ đưa đi dạo phố, vì sơ ý buông tay mẹ nên khi nhìn lên đã không thấy mẹ nữa.

Mặc dù anh nhanh chóng được mẹ tìm thấy nhưng điều đó đã để lại một bóng đen tâm lý vào thời điểm ấy và còn có chút bài xích đám đông.

Anh sợ những người mình quen thuộc sẽ hoàn toàn chìm trong đám đông, cảm giác bất lực đó sẽ giết chết một ai đó.

Quý Bất Vọng nhìn đám người trước mặt, hô hấp có chút gấp rút, lúc này, anh đột nhiên nhìn thấy Mục Kinh Trập.

Hóa ra là Mục Kinh Trập tạm thời quay đầu đi khỏi anh, để nói chuyện với Thiệu Tây, sau đó nhanh chóng quay người lại.

Trong số hàng ngàn người, Quý Bất Vọng nhìn thấy cô trong nháy mắt.

Trong bóng mờ, một gương mặt sáng ngời hiện ra.

Mục Kinh Trập cũng nhìn thấy Quý Bất Vọng, giơ tay lên và vẫy vẫy, cô nhớ rằng Quý Bất Vọng bị mù mặt nên cô mới vẫy nó.

Nhưng nụ cười và cái vẫy tay này mãi mãi khắc sâu trong ký ức của Quý Bất Vọng.

Trăm phương ngàn hướng bao lần tìm kiếm. Bất chợt nhìn lại, người đã ở đó, trong một nơi thiếu ánh sáng.

Quý Bất Vọng chợt nhớ tới câu nói này, cười cười đi về phía Mục Kinh Trập.

Từ đó trở đi, anh không còn phải sợ đám đông nữa, bởi vì bất kể có bao nhiêu người, anh luôn có thể nhìn thấy cô trong nháy mắt.

Quý Bất Vọng lấy kem que đưa cho hai người: "Ăn đi."

"Cảm ơn." Nhìn que kem bốc hơi lạnh, Mục Kinh Trập cảm ơn.

(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ