Chap 138: Anh nguyện ý

958 62 2
                                    

Càng nghĩ càng thấy không đúng, cuối cùng Đường Mặc Linh cũng không nhịn được, lấy cớ phải về, lái xe ra ngoài cổng thôn, rồi trực tiếp đi tới nhà máy mì.

Anh đã nghĩ đến rất nhiều tình huống, đến khi nhìn thấy Mục Kinh Trập một mình, anh không khỏi thở ra một hơi.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng tâm trạng Mục Kinh Trập thì không tốt lắm, cô đang vất vả trốn người, Đường Mặc Linh lại đi theo cô làm gì? Người không biết còn tưởng rằng cô giở trò lưu manh, muốn làm gì đó với Đường Mặc Linh!

Mục Kinh Trập gấp gáp cài khuy áo: "Sao anh lại ở đây, mau ra ngoài."

"Hả? Cô làm sao vậy?" Máy xay mì phát ra tiếng rất lớn, Đường Mặc Linh không nghe thấy Mục Kinh Trập nói cái gì, đi thêm hai bước tính lại gần.

"Tôi nói anh đừng tới đây!" Mục Kinh Trập lúc này cực kỳ mẫn cảm, quay đầu nhìn anh: "Không muốn chết thì mau đi đi."

Đường Mặc Linh lúc này còn có thể đi đâu, anh nhìn thấy khuôn mặt của Mục Kinh Trập đỏ bất thường: "Cô sốt sao?"

"Tôi không có, hiện tại tôi đang có việc, anh đi đi." Mục Kinh Trập trong lòng tự nhủ 'đừng ép tôi phải động thủ' , nhưng vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị đóng lại, hơn nữa đã bị khóa trái.

Mục Kinh Trập phản ứng lại: "Là ai, mau mở cửa!"

Bên ngoài có tiếng chạy, rất nhanh liền nhỏ dần, Mục Kinh Trập có kêu gào thế nào cũng vô dụng.

Địa điểm hai người đang đứng có chút đặc thù, luôn có tiếng nước chảy, tiếng đĩa mài, ở bên trong phải đứng gần nói to mới có thể nghe được nhau, tiếng kêu cứu của họ ra bên ngoài hoàn toàn không thể nghe thấy.

Mẹ kiếp, Mục Kinh Trập rất muốn văng tục.

Cô đã rất vất vả thay đổi hình tượng Mục Kinh Trập thích cướp đồ của Mục Tuyết, nhưng kết quả bây giờ cô lại ở đây, ở cái chỗ đặc thù vào thời điểm đặc biệt này.

Như này còn không bằng để cô quay về nhà đi!

Mục Kinh Trập đẩy cửa vài lần nhưng nó không chút động đậy, bởi vì đây là cửa bê tông mới được thay thế. Nhà máy mì đã được sửa chữa lại, sàn lát bê tông rồi rải đá, bê tông dư lại thì được đúc làm một cái cửa đơn giản.

Dù Mục Kinh Trập mạnh đến đâu, cũng không thể mở được cánh cửa bê tông này mà không có dụng cụ.

Thấy không thể mở được cửa, Mục Kinh Trập tuyệt vọng nhìn quanh, ngoại trừ một ô cửa sổ nhỏ để thông gió, căn bản là không còn lối thoát nào khác.

Đừng nói đến Đường Mặc Linh chui qua cửa sổ nhỏ, ngay cả cô cũng không thể lọt qua được.

Mục Kinh Trập đầu óc tê dại: "Tôi đã nói anh đi ra ngoài mà anh không chịu nghe!"

Đường Mặc Linh có chút bối rối: "Tôi cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này."

Tất cả những thứ này đều không phải anh sắp xếp, cũng không biết là ai đã bày ra, đây là lần đầu tiên anh cùng Mục Kinh Trập ở trong một không gian nhỏ như vậy, cũng tính là chung một phòng, nhịp tim khó tránh khỏi tăng nhanh.

(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ