Chap 102: Cứu người

1K 84 1
                                    

Thiệu Kỳ Hải đã chú ý đến họ suốt thời gian qua nên hắn nhận ra ngay lập tức, nhanh chóng xuống nước và bơi về phía họ.

Hắn đã cố gắng hết sức, bởi vì hắn đã nhìn ra người vừa dẫn đầu là ai.

Biệt danh là Lão Ngư, kỹ năng bơi lội quá xuất sắc, giống như một con cá, chỉ cần có nước, đó là lãnh thổ của lão ta.

Đó là người mà họ đã tìm kiếm suốt thời gian qua, Giang Phong cũng lập tức đuổi theo phía sau.

Lão Ngư và những người khác hoàn toàn là những kẻ liều lĩnh, hắn không ngần ngại giả chết vì không muốn gia đình mình gặp nguy hiểm như vậy, nhưng số phận thật trớ trêu, Mục Kinh Trập và Thiệu Tây vẫn rơi vào tay những kẻ kia vậy.

Trong lòng Thiệu Kỳ Hải lạnh đi một phần, sự hoảng sợ chưa từng có bao trùm lấy hắn, hắn chỉ muốn nhanh lên, nhanh nữa lên.

Nhưng hắn là từ bờ bơi đến, khoảng cách quá xa, căn bản không kịp.

Đã quá muộn, cho dù đó là những người cứu hộ, Giang Phong hay là Thiệu Kỳ Hải, đều đã quá muộn.

Thiệu Tây bị bắt bất ngờ vì Lão Ngư đang bị ai đó truy đuổi, trên người lại đang mang theo một thứ gì cho nên mới bắt con tin một cách ngẫu nhiên để tự vệ, đúng lúc Thiệu Tây xuất hiện, thuận tay liền bắt lấy.

Chỉ là hắn ta không ngờ rằng mình chỉ tóm lấy một đứa trẻ dễ khống chế mà lại gặp phải một Mục Kinh Trập không cần mạng.

Mục Kinh Trập nắm chặt lấy Thiệu Tây không buông, Lão Ngư đá cô nhiều lần nhưng không buông.

Mục Kinh Trập có sức mạnh tuyệt vời và có lợi thế trên cạn, nhưng cô hoàn toàn mất đi lợi thế khi ở dưới nước, bởi vì khả năng bơi không tốt cho nên cũng rất khó để tự bảo vệ mình, bị đá nhiều đến mức uống mấy ngụm nước nước trong tích tắc, gần như chìm nghỉm.

Cô không hoàn toàn choáng ngợp mà buông tay, cố chấp nắm chặt.

"Buông Thiệu Tây ra!" Thiệu Tây không biết bơi, vừa lên xuống đã uống mấy ngụm nước, nhìn tình hình càng ngày càng không tốt, Mục Kinh Trập rất sốt ruột.

Lão Ngư càng thêm lo lắng, mỗi một giây chậm trễ đều sẽ mang đến vô số phiền phức, thấy Mục Kinh Trập bơi không tốt, liền vươn tay đẩy Mục Kinh Trập xuống nước.

Sắc mặt của Thiệu Tây biến đổi, quyết tâm tách lấy tay của Lão Ngư ra.

Lão Ngư chịu đau, chỉ có thể đưa tay tự cứu mình, thấy Thiệu Tây càng ngày càng nổi nóng, hắn ta để Thiệu Tây nổi đầu lên, trong lúc tức giận trực tiếp đẩy lại xuống nước .

Mục Kinh Trập cố gắng thò đầu ra, ho sặc sụa, kết quả là thấy một cảnh trên, mặt mũi biến sắc, hung hăng hướng về Lão Ngư đánh đến, kéo Thiệu Tây lên.

Nắm đấm vừa đánh vào đầu Lão Ngư, lão liền cảm thấy choáng váng, hai mắt cứng lại, cuối cùng móc ra một con dao.

Thiệu Tây nhìn thấy dao liền biến sắc hô to: "Mẹ, đi mau!"

Mẹ không thể bị thương, Thiệu Tây giãy giụa, bất chấp nước sặc sụa kêu lên: "Mẹ, mau đi đi."

Trong mắt cậu đầy sự khẩn cầu, cậu không muốn Mục Kinh Trập gặp nguy hiểm, mẹ không ngừng cứu cậu, đến điểm này cậu đã rất biết ơn rồi, không thể để mẹ vì mình mà bị thương được.

(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ