Chap 143: Phụ nữ không xấu đàn ông không yêu

921 52 5
                                    

Đường Mặc Linh trầm mặc một hồi, không khỏi trực tiếp nói: "Vậy cô làm thế nào để nói lí do tôi bị cảm với Mục Tuyết, rồi làm sao có thể giải thích chuyện tối qua chúng ta bị nhốt cùng nhau?"

Mục Kinh Trập là bị mắc kẹt, họ không làm gì cả, họ vô tội, nhưng bị hiểu lầm thì rắc rối lớn.

"Nhưng mà không nói cũng không tốt, hai chúng ta cũng không có chuyện gì. Nếu anh giải thích rõ ràng thì chị ấy cũng không tức giận đâu. Điều quan trọng nhất giữa hai người là sự tin tưởng và thành thật..."

Đường Mặc Linh không nhịn được cắt ngang lời của Mục Kinh Trập: "Tôi sợ rằng sẽ lây cho Mục Tuyết, được chưa?" Anh chỉ bịa ra một cái cớ, chính là không muốn nghe những lời kia của Mục Kinh Trập nữa, rõ ràng anh đã thú nhận rồi mà cô vẫn còn thái độ này, suy nghĩ một lúc lại tức giận.

Không ngờ anh chỉ tùy tiện nói ra, Mục Kinh Trập rất nhanh liền tin, bởi vì cái này là...cẩu lương.

"Được, vậy anh cứ lặng lẽ đi trước, đừng để người khác chú ý, tôi sau đó sẽ theo ra liền."

Đường Mặc Linh lần này rốt cuộc cũng không phản bác, mặc dù bộ dáng rất xấu hổ, nhưng cảm giác này lại mang cho anh một loại vui sướng khó tả.

Anh và Mục Kinh Trập cuối cùng cũng có một bí mật và họ sẽ hành động bí mật.

Nhìn bóng lưng Mục Kinh Trập vội vàng trở về nhà, cúi đầu nhìn khăn tay, khóe miệng của Đường Mặc Linh hơi cong lên, đột nhiên thấy cảm lạnh cũng không phải ý kiến ​​tồi.

Hãy nhìn xem, anh đã lấy được chiếc khăn tay của Mục Kinh Trập, còn tạo cơ hội bất ngờ ở riêng, còn chiếm được lòng áy náy của cô.

Nghĩ đến việc Mục Kinh Trập lái xe đưa anh đến bệnh viện, sau này chăm sóc anh, Đường Mặc Linh thở ra một hơi, rẽ vào một con đường khác mà người trong thôn không hay đi, đi về phía bãi đậu xe.

Khi Mục Kinh Trập trở về nhà, tất cả bọn trẻ đều đã dậy, nhìn thấy cô trở lại, chúng vội vàng hỏi có chuyện gì.

Mục Kinh Trập suy nghĩ một lúc và giải thích lý do đơn giản tại sao tối qua Đường Mặc Linh vô tình khóa cùng cô, sợ mọi người hiểu lầm và giấu anh đi.

"Chuyện này đừng nói cho người khác biết, kẻo bị hiểu lầm. Hiện tại Đường Mặc Linh bị bệnh, mà ta lại là người làm ra, nhất định phải đưa người đến bệnh viện, các con ngoan ngoãn đi học đi."

"Mẹ, nếu mẹ muốn lái xe thì để con đi cùng, con sẽ chăm sóc chú ấy." Thiệu Đông nghe vậy lập tức nói.

"Không được, con phải lên lớp."

"Con có thể xin nghỉ phép, giáo viên của chúng con ra ngoài huấn luyện, trong lớp không có ai, đi học chỉ là tự học mà thôi." Thiệu Đông kéo Mục Kinh Trập lại: "Mẹ dẫn con đến đó đi, trong một số tình huống con có thể làm chân chạy vặt mà, hơn nữa nếu gặp phải người quen, có con ở bên thì vẫn tốt hơn."

Kẻo có ai lại lời ra tiếng vào.

Câu cuối cùng khiến cho Mục Kinh Trập dao động, nhưng mà: "Ta sợ chú Đường sẽ truyền cảm lạnh cho con."

(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ