Đường Mặc Linh nhiều lần muốn nói, nhưng nghĩ đến kết quả mở miệng của mình, anh vẫn là nên ngậm miệng, cuối cùng không nói được lời nào.
Lý Chiêu Đệ vốn muốn nói, nhưng nghĩ lại mười năm qua, bà chán nản, cũng không thèm gây sự, như vậy chỉ khiến Kinh Trập càng thêm khó chịu.
Thái độ của bà Mục khiến Lý Chiêu Đệ nguội lạnh, bọn họ trước đây không có giá trị gì, nhưng bây giờ cũng không tệ, Kinh Trập lại trở về như vậy, bà đau lòng cho con gái cũng không kịp, nhưng bà Mục vẫn là một thái độ xem thường.
Ăn cơm xong, Lý Chiêu Đệ kéo Mục Kinh Trập trở về phòng, mặc kệ bà Mục mắng bà lười biếng, Lý Chiêu Đệ nghe tam gia dỗ dành bà Mục khen ngợi Mục Tuyết, cười lạnh một tiếng.
"Kinh Trập, ăn bánh hạch đào đi, sau này mẹ mua cho con một con cừu cho con ăn no luôn, không cho bà ta một chút gì."
Mục Kinh Trập biết Lý Chiêu Đệ khó chịu, cho nên dù không thèm ăn gì cũng cầm lên: "Được, cảm ơn mẹ."
"Ta là mẹ con, con cảm ơn cái gì, xem con gầy như thế nào."
Lý Chiêu Đệ đau lòng nhìn Mục Kinh Trập: "Đều là tại ta vô dụng, không được bà nội con thích, càng không thể trộm nhiềuc đồ hơn để cho con ăn, nhưng con yên tâm, nếu bà ta quá đáng quá, chúng ta tách ra và sau đó con có thể ăn bất cứ thứ gì con muốn. Cũng không có ai làm cho con ủy khuất."
"Mẹ, chỉ cần có mẹ là được rồi, con không có ủy khuất, con chỉ là đau lòng cho người."
Ăn ít đi vài miếng thịt có ích lợi gì, cô muốn ăn có thể tự mua, nhưng cô cảm thấy có lỗi với Lý Chiêu Đệ, người đã phải chịu đựng như vậy hơn 20 năm.
Nếu không tách ra thì sau này cũng phải chịu đựng, cho nên cô liền đồng ý bằng cả hai tay rằng về sau bọn họ sẽ xây dựng một ngôi nhà mới và tự lập nghiệp.
Lý Chiêu Đệ không ngờ Mục Kinh Trập còn đau lòng cho bọn họ, nhất thời không khỏi đỏ mặt.
"Tại sao con lại cảm thấy có lỗi với mẹ? Mẹ là người ngoài, còn con thì không phải. Cả hai đều là cháu gái của Mục gia, mà lại đối xử với con và Mục Tuyết rất khác nhau, giống như con được nhặt về vậy."
Lý Chiêu Đệ nghiến răng: "Ông trời không có mắt, Mục Tuyết sau khi sinh ra, bà nội con như bị trúng tà, đối xử với nó rất tốt, ngay cả cháu trai của bà ta cũng phải xếp ở phía sau."
"Trước kia cha con cũng được yêu thương rất nhiều, nhưng kết quả sau khi nó được sinh ra thì mọi chuyện thay đổi, hai bác cả của con ngay cả cái rắm đánh cũng không được, bọn họ tức giận cũng không xong, cho nên cũng thuận nước đầy thuyền."
"Chú ba và dì ba chỉ vì cùng Mục Tuyết nói vài câu tốt đẹp mà bọn họ cũng được lợi cho nên cũng nghiêng về phía nó, liền chỉ trỏ về phía chúng ta nói không phải là người, khắp nơi đều bị đàm tiếu."
"Ta xem như là nhìn thấu, nha đầu chết tiệt Mục Tuyết kia là thứ tà môn, cũng không biết là yêu ma quỷ quái gì đầu thai, đối tốt với nó thì tốt, không tốt thì gặp xui xẻo."
Nghe Lý Chiêu Đệ cằn nhằn, Mục Kinh Trập giật mình.
"Mẹ, mẹ biết đối tốt với Mục Tuyết là tốt, vậy tại sao mẹ lại không đối xử tốt với chị ấy?"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Phần 1) Xuyên sách: Thập niên 80 trở thành mẹ kế của năm lão đại
General FictionTác giả: Hoa Nở Hoa Lạc Hằng Năm Thể loại: tiểu thuyết lãng mạn, xuyên nhanh, điền văn, ngôn tình Editor: Heo mê Truyện Văn án: Mục Kinh Trập xuyên qua một cuốn sách niên đại ngọt sủng , thành nữ phụ ngốc nghếch làm nền cho nữ chính , chồng lại vừ...