-/-
Chalotte quay trở về phòng của cậu cả. Cậu cả hôm nay chắc là đi gặp đối tác nên có uống chút rượu nên say đây mà. Chalotte dù gì cũng là một người vợ, nàng liền đỡ lấy anh ta đi lại giường.- Anh lại uống say à?
- Hmmm...nhìn cô kìa...hic...có phải lại qua phòng con ba tư tình với nó hay không? Tôi thừa...hic....biết là cô vẫn còn tình cảm sâu nặng lung lắm với nó. Cô...nên nhớ...giờ...hic...cô là vợ tôi đó!!
Cậu cả ngồi trên giường, gương mặt bầm đi vì rượu, giọng lèm nhèm nói.- Anh nói gì vậy chứ? Anh say quá rồi. Để tôi kêu người ở đem nước ấm vào lau người cho anh.
Nàng định quay đi.Cậu cả lại níu lấy tay nàng lại khá mạnh.
- Hừ...đi đâu? Hic...không cần.- Anh buông tôi ra đi, làm gì vậy chứ!?
Nàng cố hất tay anh ta ra.- Giờ cô sao...hic...chống đối chồng mình à...
- Cô ba...cô...đứng đây làm gì đa?Thằng Ân với Engfa đứng bên ngoài phòng của cậu cả nghe hết mọi việc.
- Suỵt!!
Cô đưa ngón trỏ lên trước môi mình
Cả hai im lặng ở ngoài nghe ngóng.- Chồng con gì...tôi đã nghe theo lời của anh rồi...anh còn đòi gì nữa đa?
Charlotte cố kháng cự.- Nghe lời...hic...cô đừng tưởng tôi không biết...Sớm mơi là con ba nó đi rồi...cũng chả biết khi nào mới về...hic...nên cô tranh thủ lúc tôi chưa về qua bên phòng nó...hic...nói lời tạm biệt với nó chớ chi?
- Anh nói xàm rồi đó...thôi đi ngủ đi.
Chalotte khó chịu.- Cô như vậy là thừa nhận rồi đúng không?
- ANH QUÁ ĐÁNG VỪA THÔI. TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG CÓ GÌ RỒI MÀ. ANH ĐI NHẬU VỀ SAY XỈN...NÓI XÀM XÀM NÃY GIỜ VẬY ĐA!!!
Nàng bực bội quát.Cậu cả nghe thế liền đứng thoắt dậy, giơ tay tát thẳng vào mặt của Chalotte. Nghe tiếng bốp một cái rõ to. Tới Engfa và thằng Ân đứng bên ngoài còn nghe rõ mồn một. Còn nàng thì gò má in hằn những ngón tay của anh ta đỏ tóe!!
- Cô ba...cô ba, bình tĩnh đi.
Thằng Ân níu tay cô lại.- Khốn nạn mà!! Cho dù có đánh thì chỉ có một mình tôi mới có thể làm thế với em ấy!
Engfa lầm bầm tức tối.- Thôi, cô ba về phòng chuẩn bị đồ đi...mai đi sớm đó đa.
Thằng Ân kéo cô về phòng.Engfa cũng chẳng thể xông vào trong đó nên đành quay về phòng mình. Cô từ từ bình tĩnh lại ngồi trên ghế.
- Ân nè...tao đi tỉnh cũng chả biết khi nào về, mày ở dưới đây...chăm sóc cho Chalotte dùm tao nghe hông? Có gì thì gửi thơ lên cho tao liền nghe chưa?
Cô dặn dò thằng Ân.- Dạ con biết rồi, điều đó cô ba không cần nói con cũng biết mà.
- Ừm vậy tốt, mày qua phòng cậu hai...coi ảnh chuẩn bị đồ xong chưa.
- Dạ, con đi.
Thằng Ân rời khỏi phòng Lệ SaQuay trở lại chỗ Chalotte...
Charlotte ôm mặt mình, nàng cũng chẳng thể phản kháng lại.