-/-
Sáng hôm sau...Ngọc Bảo cũng thức dậy sớm cùng Engfa để chuẩn bị cho cô lên tàu. Vì Engfa phải quay về nên cô không mặc sơ mi hay suit nữa. Nay cô mặc một tà áo dài thướt tha điểm họa tiết sang trọng.
Ngọc Bảo đứng trước mặt, đeo sợi chuỗi ngọc trai lên cho Engfa.
- Cô ba mặc đồ này...nhìn dịu dàng xinh quá đa!!- Bộ bình thường không xinh sao?
Engfa đùa nói.- Dạ đâu có. Bình thường cô ba toàn mặc sơ mi với suit, cũng đẹp nhưng giờ áo dài phải khác chớ.
- Tôi đùa với em thôi. Quay về dưới...mặc đồ như vậy tôi sợ bị cha mẹ rầy...hahaha!!
Cô bật cười.- Cô ba bên ngoài không sợ ai mà về nhà lại sợ cha mẹ rầy chuyện ăn bận sao đa?! Nghe dễ thương quá.
- Em ghẹo tôi đó hả?
- Dạ em đâu dám.
Ngọc Bảo lấy chiếc túi xách đem lại đưa cho cô.
- Thôi cô ba đi đi, chừng trễ giờ.Chắc có lẽ là vì hôm qua nên hai người giờ có vẻ thân thiết hơn, ít còn cảm giác xa lạ.
- Em ở lại nhớ tự lo tốt đó đa. Tôi có để ít tiền trong tủ, em muốn mua sắm gì thì lấy ra xài nghen. Không cần tiết kiệm cho tôi. Qua hôm sau tôi trở lên lại với em.- Dạ, em biết rồi. Cô ba đi đi!
- Ừm. Anh hai tôi đợi ngoài xe rồi...tôi đi nha.
Engfa buông tay ra quay gót đi
Ngọc Bảo cũng đi theo đặn tiễn cô ra tới tận cửa. Engfa đi ra xe ngồi vào trong. Ngọc Bảo nhìn theo đến khi chiếc xe khuất mắt mình.---
Ngồi trên xe Engfa trong lòng vậy mà lo lắng cho Ngọc Bảo.
- Không biết...em ấy ở trên đó một mình có được không nữa.Cậu hai nghe thế quay qua.
- Mày lo cho Ngọc Bảo quá rồi đó!- Anh không hiểu đâu.
Engfa thở dài vắt chéo chân quay nhìn ra ngoài cửa xe.
Cô lo sợ bệnh tình của Ngọc Bảo thì đúng hơn. Cậu hai cũng chỉ lắc đầu không nói nữa.Charlotte nghe tin hôm nay Engfa sẽ về thì sáng sớm đã ngồi trước nhà mà mong ngóng. Chiếc xe vừa chạy vào sân thì nàng đã khẩn trương đứng lên đi ra.
Engfa vừa bước xuống xe thì Chalotte đã chạy ra ôm lấy cô. Engfa không kịp trở tay.
- Chị cả...chị làm gì vậy đa? Buông em ra đi.Charlotte quá khích nên quên mất. Nàng buông Engfa ra cười cười.
- Ờ hờ....tôi quên mất. Em ba mới đi đường xa về, vào trong nhà đi đa.Chalotte nhìn xuống hành lí của Engfa. Nàng theo thói quen định đưa tay cầm giúp nhưng cô lại rụt tay lại.
- Chị cả...chuyện này để tụi người làm làm. Chị quên thân phận mình bây giờ rồi sao??- Ờ tôi vui quá nên quên..
Chalotte cũng thu tay về.Cậu hai nhìn thấy hai người họ vừa về tới nhà chạm mặt nhau mà đã căng thẳng vậy rồi. Cũng không biết nói gì thêm. Cậu lặng lẽ đi vào trong nhà trước.
Engfa đưa hành lí của mình cho thằng Ân. Cô thay vì đi cùng Charlotte vào nhà thì lại đi cùng thằng Ân lướt qua nàng. Như thể Engfa chẳng để ý tới Charlotte vậy.