-/-
- Cái gì? Anh mượn tôi năm trăm ngàn để bù lỗ việc mua bán thuốc phiện?
Engfa nghe cậu cả kể rõ sự tình thì bất ngờ nói.- Trời ơi mày nhỏ tiếng thôi. Cha mẹ mà nghe được là tao chết đó đa!! Cậu cả nhỏ giọng năn nỉ.
- Anh nghĩ làm sao vậy anh cả? Phải chi anh dân nghèo không có học vấn thì tôi không trách. Anh dù gì từ nhỏ cũng được cha tìm thầy về dạy. Không lẽ anh không biết bọn Pháp dùng thuốc phiện để cai trị dân mình mà anh còn lấy thuốc phiện đó về bán ngược lại cho dân mình. Giờ anh còn quay ra hỏi mượn tiền tôi bù vào nữa sao?
Engfa bức xúc nói.- Coi như tao năn nỉ mày đi. Nốt lần này thôi...tao không biết tìm ai giúp hết á..
Cậu cả cùng đường nói.- Chả phải sản nghiệp này giao lại hết cho anh rồi sao? Sao giờ lại hỏi mượn tiền tôi?
Engfa! khó hiểu hỏi.- Tao quản lí nhưng sổ sách cha coi kĩ lắm, không thất thoát được đồng nào đâu.
Engfa thở dài.
- Năm trăm ngàn anh làm như ít lắm vậy. Đùng một cái có liền sao? (năm trăm ngàn hồi đó giá trị khá lớn)- Nhà này có mình mày là tao nghĩ có số tiền đó thôi. Mày giúp tao lần này đi, rồi mày kêu gì tao cũng làm hết. Được chưa?
Cậu cả xuống hết nước nói.- Được rồi, tiền thì tôi có. Nhưng mà...anh phải hứa với tôi hai việc thì tôi mới đồng ý giúp anh.
Cô ra điều kiện.- Được, mày nói đi!
Cậu cả đành đồng ý.- Thứ nhất, chỉ nốt lần này thôi. Sau này anh không được dính tới thuốc phiện, cái thứ hại dân đó nữa. Thứ hai, kí vào đơn li hôn với Chalotte. Cô đứng lên nói.
Cậu cả thở phào, may mà Engfa không yêu cầu gì quá đáng. Không để bụng những chuyện mà anh đã gây ra cho hai người.
- Được được, tao hứa. Chỉ cần mày giúp tao là được.
Cậu cả gật gật đầu.Engfa mỉm cười hài lòng.
- Anh nói thì nhớ đó. Được rồi, mơi tôi sẽ lấy tiền đưa cho anh. Nhớ đó, không có lần sau đâu.- Tao hứa, tao hứa mà.
Nhìn thấy cậu cả như vậy thì Engfa cũng yên tâm.- Được rồi, tôi đi vào phòng đây. Mình, đi thôi.
Cô quay qua Charlotte nói.Engfa dắt tay Chào trở về phòng.
- Mình nè...em sợ cậu cả nuốt lời quá đa. Với lại số tiền lớn như vậy...liệu có chắc chắn không chứ?
Nàng lo lắng nói.- Em yên tâm đi, anh ta không dám nuốt lời đâu. Còn số tiền đó...cũng không đáng gì cho tờ giấy li hôn của em và anh ta đâu.
Engfa mỉm cười thoải mái nói.- Mình nói vậy em cũng yên tâm.
- Thôi em ngủ đi, cả ngày hôm nay đi đường xa chắc em cũng mệt rồi.